Insane
Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325353

Bình chọn: 10.00/10/535 lượt.

ừa đúng, va vào trong thân thể Thiên

Thiên. . . . . .

"Á ——" cả người Thiên Thiên run lên, cơn đau như bị xé toạt ra ùn ùn kéo

đến đánh vào nàng, nước mắt của nàng lập tức chảy ra, nàng ôm chặt Ninh

Ngọc, ngón tay thật dài tất cả đều thật cắm thật sâu ở trên lưng Ninh

Ngọc. . . . . .

Nàng nào dám hành động thiếu suy nghĩ, phía dưới đau đớn khiến nàng không

biết bây giờ là ngày tháng năm nào, nàng chỉ duy trì cái tư thế này, đợi đến khi cơn đau từ từ tản đi. . . . . .

Cho nên, bắt đầu từ một khắc này, rốt cuộc nàng đã trở thành thê tử danh xứng với thực của Ninh Ngọc?

Thiên Thiên ẩn nhẫn nước mắt rốt cuộc rơi đầy mặt, có điều đến tột cùng nước

mắt này là bởi vì quá đau, hay là vì mặc niệm cho bi kịch của mình. . . . . . Nàng đã không còn dư sức đi suy nghĩ vấn đề sâu sắc như vậy.

—— mà lúc này Thiên Thiên chưa biết được, tiếp theo nghênh đón nàng, sẽ là chuyện gì. . . . . . ?

Cuộc sống luôn là vở kịch như vậy, ngươi vĩnh viễn sẽ không ngờ tới sau một

khắc, sẽ xảy ra chuyện gì, mặc kệ là Thiên Thiên, hay là Ninh Ngọc, hoặc là Ly Hoan, từ lúc đó bắt đầu, cuộc sống cũng xuất hiện ngã rẻ thứ ba. Thiên Thiên hít khí lạnh, từ từ rời đi thân thể Ninh Ngọc, chân run rẩy mặc quần lót, lại đẩy Ninh Ngọc hôn mê ngã dưới đất.

Nàng thật sự không nghĩ ra, tại sao đột nhiên thú tính của Ninh Ngọc phát

tác điên cuồng như biến thành một người khác! Chẳng lẽ Ninh Ngọc cũng

mắc phải bệnh kinh phong ( điên ) hay sao!

Trong lòng Thiên Thiên có chút thương cảm, vết thương phía dưới đau như có

gai đâm, nàng làm gì còn sức mà để ý Ninh Ngọc nằm hôn mê bất tỉnh dưới

đất, mím môi chậm rãi rời khỏi thư phòng, trở lại trong phòng ngủ. Sau

khi thay một bộ y phục, mới hai mắt đẫm lệ nằm ngửa trên giường, định

ngủ một giấc, cho cơ thể bớt đau.

Về phần Ninh Ngọc, để cho hắn nằm trên mặt đất được rồi.

Thiên Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại một màn vừa rồi giống như mơ, nhưng

một màn cứ cố tình hiện lên một lần lại một lần trong đầu nàng, chuyện

cực kỳ hoang đường không thể tưởng tượng nổi như vậy xác thật diễn ra

trên người của nàng.

Thiên Thiên xoay người lại, muốn xóa một màn này từ trong đầu.

Nhưng ngay vào lúc này, cửa lại truyền đến một giọng nam, mặc dù chủ nhân của âm thanh đã hết sức đè nén, nhưng vẫn phát ra âm thanh không nhỏ.

Thiên Thiên mở mắt ra, tò mò, âm thanh này nghe ngược lại có mấy phần giống

như là. . . . . . Ly Hoan. Nàng cau mày, phát hiện có cái gì không đúng, sao đúng dịp như vậy, đến ngay vào lúc này!

Suy nghĩ một chút, nàng rón ra rón rén xuống giường đi, định nhìn xem chuyện gì.

Lại nói tới Ly Hoan. Ly Hoan người này vừa mới bắt đầu đã mai phục ở bên

cạnh Trúc viện, luôn vễnh tai quan sát động tĩnh bên trong phòng. Khi

nhìn thấy Thiên Thiên bưng canh cá bị mình hạ độc cho Ninh Ngọc, trong

lòng hắn hưng phấn một trận, suy nghĩ thu hoạch một lần hai con cá, thậm chí ngay cả Tiểu Ngọc Nhi cũng thuận lợi thu vào! Tuy nói lần này mất

khoảng một lượng hai mươi tám đồng, nhưng nhìn theo tình thế trước mắt,

một lượng hai mươi tám đồng là hoàn toàn đáng giá!

Không lâu sau, trông thấy Thiên Thiên quần áo xốc xếch tư thế quái dị từ

trong thư phòng đi ra ngoài, trong lòng đang kinh ngạc , hơn nữa đợi đã

lâu cũng không thấy bên trong phòng có phản ứng khác, trong lòng thật sự hoang mang, dứt khoát từ trên cây bay xuống, vào trong thư phòng. . . . . .

"Í ——" sau khi thấy rõ bên trong phòng, Ly Hoan khống chế không được nhỏ giọng hô ra tiếng!

May mà Ly Hoan đã tưởng tưởng vô số trường hợp có khả năng xảy ra, căn bản

cũng không ngờ, trước mắt là tình huống này! —— chỉ thấy Ninh Ngọc áo

xốc xếch ngã trên mặt đất, đặc biệt là nửa người dưới, vậy mà trần trụi! Chỗ riêng tư bị áo dài che lại, quần lót bị tuột đến cạnh chân. Như

vậy, Ly Hoan mơ hồ có thể thấy được Ninh Ngọc /.

Ly Hoan chép chép miệng, không khỏi cảm khái: "Phát triển không tệ." Dứt

lời, phục hồi tinh thần phát hiện ra mình vừa nói cái gì, lúc này sắc

mặt tái nhợt, trong nháy mắt dời mắt đi, trong miệng không ngừng lầu bầu "Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn".

Nhớ tới nhớ tới, tầm mắt Ly Hoan quét qua chén canh cá trên bàn sách cái

kia, nhớ lại vừa rồi Thiên Thiên chán nản rời sân, mắt lại nhìn Ninh

Ngọc kìa lạ nằm trên mặt đất, ánh mắt sắc bén đảo một cái, bắt đầu suy

nghĩ sâu xa đến tột cùng là đã làm sai bước nào rồi.

"Chẳng lẽ là Thiên Thiên nhi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi thiên sinh lệ chất không

có chí tiến thủ, thú tính liền bộc phát đụng ngã hắn ta, ngay sau đó

tiền dâm hậu sát (*). . . . . ." Ly Hoan cau mày tự nhủ.

(*) tiền dâm hậu sát: trước tiên dâm sau đó giết.

Những lời này để cho Thiên Thiên nghe được chân thực, ngay sau đó phẫn nộ đầy đầu, muốn đi qua nhưng lại không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kìm nén bực bội từ từ bước đến sau lưng Ly Hoan, cắn răng nói: "Cái

gì là tiền dâm hậu sát! Rõ ràng là Ninh Ngọc không biết trúng tà gì,

mới. . . . . ." Nói tới chỗ này, đột nhiên ngưng.

Ly Hoan sửng sốt: "Chẳng lẽ là bởi vì hắn uống canh cá?"

"Đúng! Chính là canh cá!" Thiên Thiên cực kỳ uất ứ