
ao con nghĩ màu vàng thì
đẹp?” Rồi bà chằm chằm nhìn vào đôi lông mày tỉa tót của tôi. “Với lại,
con đã làm gì lông mày của con vậy? A…” Bà chỉ tay vào tôi . “Con, con…” Không thể nói nữa, bà quay mình bỏ đi. Hoàn toàn lãnh đạm, tôi nhìn
mình trong gương. Xinh đẹp như hoa, đồng bóng và rẻ tiền, đó là cái hiệu quả tôi đang tìm kiếm, tôi hoàn toàn hài lòng với vẻ ngoài mới của
mình. Ai cũng biết tôi, nhưng chẳng ai biết hết được tôi, chẳng ai thực
sự hiểu tôi.
***
Thái độ những người trong nhà trở nên tồi tệ trước mái tóc mới của tôi. Phần lớn thời gian họ coi như không có tôi, hay lại trừng trừng nhìn tôi, và tôi phải đội mũ mỗi khi ra khỏi nhà, ngay cả khi chỉ để xuống dưới tầng lấy thư. Họ tỏ ra rõ ràng là không muốn thấy tôi nói chuyện điện thoại, và nếu có ai gọi đến trong lúc tôi ở trong phòng, họ liền bảo tôi không có nhà và cúp máy. Đến mười giờ là họ rút điện thoại ra, nên tôi phải
ra ngoài nếu muốn gọi đi đâu. Và vì không có thẻ điện thoại, tôi lại
phải nhớ số của máy điện thoại trả tiền, nhét vào ba hào và bảo bên kia
gọi lại cho tôi theo số đó. Thật là cực hình. Trong khi tuyết rơi trong
không khí và băng giá trên mặt đất – tôi đã phải liên lạc với bạn bè như thế đó.
Viết cuốn tiểu thuyết của tôi hàng ngày là một cách trốn tránh khỏi thực tại và mang lại cho bản thân chút hy vọng. Nhưng tất cả vẫn mông lung…
Chỉ nghĩ tới tương lai là tôi thấy tuyệt vọng.
Cô bạn là Mã Lệ gọi điện cho tôi, bảo rằng cô đã trông thấy Lý Kỳ tại Nhà
sách Nghệ thuật tuần trước, và anh ta trông trẻ hơn tôi tưởng, loại
người thấp bé. Tôi có thể hình dung ra anh ta, chàng nhà thơ xinh xắn
chết tiệt có bộ mặt nhợt và thân hình dơ xương, mặc toàn đồ da đen, ra
vẻ có điều gì để nói nhưng kìm lại, làm bạn cảm thấy dễ chịu khi tưởng
tượng ra chuyện đó với anh ta. Mã Lệ đã tới chỗ anh ta và bảo, “Anh có
biết Xuân Thụ không?” Lý Kỳ trông bối rối, lúng túng. Cô bảo anh ta đã
hỏi cô về số máy hiện giờ của tôi, và, chẳng cần tỏ ra lịch sự, cô đáp,
“Anh có biết G không? Anh lấy số máy ở chỗ G ấy.” Với cái nhìn sửng sốt, Lý Kỳ bảo được. Câu chuyện của họ đã kết thúc như thế.
***
Tôi gặp nhà văn Trương Đông Húc tại một cửa hàng đĩa nhạc và video ở cổng
Tây Đơn. Như thường lệ, tôi lại đến muộn. Anh ta đang đứng trong gió
lạnh, cầm một bình sơn phun, và cau mày khi thấy tôi. “Xin lỗi!” tôi
nói. “Em chuyên môn đến muộn.” Tôi nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ.
“Đi đâu bây giờ?” anh hỏi.
“Đi phun vài hình đi.” Tôi leo lên chiếc xe đạp Công chúa màu hồng của anh
ta, và chúng tôi đi. Gió khá mạnh, và ai đó hét với anh ta trên đường,
ai đó tôi nhận ra nhưng không biết rõ. Tôi ghét đụng phải những người
không quen mấy, những người luôn hỏi giờ này G ở đâu. Làm sao mà tôi
biết được? Tôi bảo. Cái vẻ ngụ ý cùng nụ cười ta đây đã hiểu của họ làm
tôi ghét nhất.
Chúng tôi tới một chỗ gần nhà anh, nơi trên tường và mặt đất đầy những đám đổ vỡ lộn xộn, có một cây bách vươn thẳng lên. Nơi đó chỉ cách khu dân cư
có vài chục mét, nên chốc chốc có người công nhân đi qua và nhìn chúng
tôi với cái nhìn lạ lùng. Đó là tất cả những gì biến nơi đây thành chốn
lý tưởng cho việc vẽ lên tường. Anh phun từ “Cút mẹ mày đi!” bằng một
lối chữ bay bướm lên tường. “Đến lượt em,” anh bảo.
Tôi cười và cầm cái bình phun, hơi phấn khích và lo lắng, không rõ mình muốn gì. “Em viết gì đây?” Tôi hỏi.
“Sao không phun đè lên cái của anh vừa rồi?” Thế là tôi làm. Anh bảo phun
bốn lần sẽ cho kết quả đẹp nhất. Tôi bắt đầu cảm nhận được, thế là tôi
phun “Tôi ghét anh!” Trương lùi lại ngắm công trình của tôi. Tôi bước ra chỗ tường trắng và viết những chữ tên tôi, “XT” bằng những nét phóng
khoáng bên dưới. Tôi bắt đầu thấy mê món vẽ tường này. Tôi phun chữ “Cái Lỗ” và “Tôi yêu Courtney.” Anh bảo ai nhìn thấy “Cái Lỗ” (Hole) của tôi cũng sẽ tưởng đó là “Nóng bỏng.” (Hot) Chúng tôi dùng hết cái bình
trước khi viết trọn từ “Sex Pistols” mà chỉ viết được chữ “SEX.”
“Giờ ta đi đâu?” Tôi hỏi anh.
“Chưa rõ. Lần tới chúng mình sẽ đến vẽ ở Ngã Năm và Tam Lý Thôn,” anh nói.
“Trường em thì sao? Em ghét cái chỗ đó lắm, đảm bảo với anh em sẽ viết ‘Cút mẹ mày đi!’ lên trước bục khán đài.”
***
Về sau G gọi điện hỏi có phải tôi đi chơi với người khác? “Cậu không thể
phản bội mình,” cậu bảo. Ôi G, em có bao giờ phản bội lại anh.
Khi tình là đích thực, nó ngấm vào xương tủy, đến khi biển cạn đá mòn, đến
chết mới thôi. Có phải kẻ đa tình là kẻ giết người khác?
Khi tình là đích thực, nó không dừng không hết, đôi lúc làm đau lòng người, nhưng cũng đau lòng mình. Đa phần nó làm đau chính ta.
Cổ Long, Đa tình kiếm khách Vô tình kiếm
Tôi nhận được một cú điện thoại từ biên tập viên phần giải trí của tạp chí
Gen X, muốn tôi đi phỏng vấn một nhóm chơi rock dưới đường ngầm. Anh ta
còn nói thêm rằng hài lòng về những gì tôi đã viết cho số gần đây nhất,
tôi đồng ý suy nghĩ về đề nghị của anh ta, dù việc đưa tin giải trí thì
đã từ lâu rồi tôi không còn hứng thú.
Tôi luyện cho mình thói quen làm việc với máy tính vào ban đêm, nhưng khi
bố