
heo đường bưu phẩm nhanh. Nó tới trong
buổi chiều, ngay sau khi tôi vừa đi giày để chạy. Một cái phong bì lớn
trong có ba món, gồm hai gói kẹo, một cái đề-can, một bức ảnh bằng một
in-sơ của anh.
Tôi thấy choáng váng.
Tôi thấy choáng váng, vì cái gì? Vì tình yêu hay một thôi thúc kỳ dị nào đó?
Tôi không dám dán cái đề-can hay ăn sô-cô-la, sợ rằng Bạc Hà sẽ quyết định
lấy lại và tôi phải bóc đề-can ra khỏi cây guitar và ra ngoài mua kẹo
khác.
Tấm ảnh một in-sơ nhỏ xíu của anh, được cài vào một mảnh giấy, sự tương
phản làm khuôn mặt hốc hác của anh thêm nhợt nhạt, với mái tóc rủ thấp
xuống trán, cùng một thoáng điên rồ trong đôi mắt. Nó được chụp vào năm
1997, chẳng giống những gì tôi vẫn hình dung, nhưng cũng không nói được
chính xác có gì là khác. Có lẽ nó phải như thế.
Tim tôi trĩu nặng sau khi đọc thư của anh, và dù biết Bạc Hà muốn tôi gọi
cho anh ngay sau khi nhận được, tôi vẫn muốn ở một mình, tôi muốn yên
lặng. Có cái gì đó xiết chặt tim tôi, làm tôi không thở được. Tôi xuống
nhà và đi chạy.
Tôi đã làm gì để có được món quà này? Bạc Hà là một con người thực tế,
người sẽ chờ sự có đi có lại cho việc đầu tư của anh. Tôi có thể cho anh cái anh muốn? Tôi có những hoài nghi. Có lẽ tôi đã không muốn biết câu
trả lời cho câu hỏi của chính mình.
Ở trong sảnh, tôi phát hiện ra một lá thư gửi cho mình.
Với nét chữ gọn gàng, cẩn thận, có dấu mang tên cái trường hướng nghiệp, tôi đã biết đó là của ai.
Cô ấy đã trả lời thư tôi.
Gửi Gia Phù,
Chào, cậu thân mến. Mình thấy nhớ cậu. Cậu có ổn không? Những ngày này cậu
đang làm gì? Cậu bảo sắp chuyển tới Tây Tam Kỳ, vậy sao chưa đi? Mình
đoán cậu đang làm thủ tục thôi học. Cậu cũng chưa bảo rằng cậu không
muốn kết thúc việc học phải không? Thế thì tại sao lại nghỉ? Một ngày
nào đó có lẽ cậu lại đi học chăng?
Mình nhớ tới cái giấc mơ ngắn ngủi nhất của mình, chỉ vài giây thôi. Trong
đó mình với cậu đi trên hai con đường riêng rẽ, lúc đó thấy lạ lùng là
đã mơ như thế, và mình không tin. Mình đã nhẹ cả người khi đó chỉ là
giấc mơ, nhưng ai mà biết trước được một ngày kia nó có trở thành hiện
thực? Chúng mình gần đây ít liên lạc với nhau, như thế thật đáng xấu hổ. Ở lớp mọi việc vẫn thế, ngoại trừ như có gì đó đã mất đi.
Trời trở lạnh rồi, đừng quên mặc ấm. Đây là mùa yêu thích của cậu nên có lẽ chẳng còn thấy lạnh nữa chăng?
Thế nhé, chúc cậu những giấc mơ đẹp!
Vương Tuệ
14.11.2000
Tôi viết lại cho cô để hỏi tình hình, và bảo cô tôi muốn mượn quyển sổ
trong đó chúng tôi đã chuyện trò cùng nhau trong và ngoài giờ học, tôi
định lấy tư liệu để viết tiểu thuyết. Tôi bảo cô có thể gửi cho tôi hay
hẹn thời gian gặp, tôi sẽ tới chỗ cô.
Khi Vương Tuệ trả lời, tôi ngạc nhiên thấy cô từ chối không trả quyển sổ
chúng tôi trao đổi ở trường. “Cậu nói rằng một ngày cậu sẽ thành thương
nhân, có nghĩa sẽ chôn vùi tình cảm của cậu… Nếu cậu như thế với bản
thân thì còn đối xử với mình và các bạn ra sao? Mình vẫn đọc thư cậu rất lâu, và mình nghĩ chúng mình không còn là bạn bè nữa. Khi có thời gian, mình sẽ đốt quyển sổ đó. Cậu có biết mọi người nói gì về cậu sau khi
cậu bỏ học không?”
Tôi ném thư của cô vào trong ngăn kéo, không muốn giải thích gì thêm.
Cuối cùng tôi lại quyết định nhuộm tóc. Trước tôi đã nhuộm đen, giờ màu đen
đã hơi bợt đi, để lộ màu đỏ lỗ chỗ. Cái tôi muốn là một màu vàng thuần
khiết, màu của Madonna, màu bạch kim của Courtney Love. Nhưng người thợ
tóc nói tóc tôi sẽ không chịu nổi nhiều lần tẩy như thế, vì tôi đã tẩy
vài lần rồi cho nên lần này dễ hỏng tóc. Chị ta bảo vài hôm trước có một cô gái đã tẩy tóc tới tám lần trong tiệm của chị để nó được trắng hoàn
toàn. Tôi nghĩ lần tới tôi sẽ nhuộm màu đó, ngay cả khi phải tẩy tóc tới mười hai lần.
Lát sau, khi chúng tôi ở Ngã Năm đợi xe buýt về nhà, những bông tuyết nhẹ
bắt đầu rơi. “Này, tuyết rơi này!” Tôi phấn khích. Đó là một ngày đẹp
trời. Một vẻ ngoài đẹp đẽ ẩn giấu biết bao cơ hội.
G không thích mái tóc mới của tôi. Điều đó khiến tôi ngạc nhiên, vì cậu
đã rất thích tôi nhuộm tóc. Trên xe buýt cậu gọi tôi là người “chuộng
hình thức”. “Tóc đen thì có sao đâu?” cậu nói. “Lòe loẹt thật.”
“Hình thức là nội dung,” tôi nói.
Thật lòng tôi cũng không biết bố mẹ sẽ nghĩ sao khi thấy mái tóc vàng của
tôi, có lẽ họ lại hóa điên lần nữa, có lẽ… có lẽ họ đang cần thêm sự
kích động. Tôi đã hai lần nhuộm tóc, lần này chắc họ sẽ nhảy dựng lên,
nhưng tôi biết rằng nếu cứ nhuộm mãi thì họ cũng phải quen đi.
Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi trông đợi. Tôi ngủ tới trưa ngày hôm sau,
bị thức giấc tới vài lần vì những tiếng động khác nhau. Tôi nghe thấy
tiếng tivi, tiếng người nói chuyện. Họ chưa thấy mái tóc mới của tôi.
Ban đầu tôi định chờ họ đi rồi mới ra khỏi phòng, nhưng tôi phải vào
toilet. Tôi gắng nhịn, rồi lấy cái mũ chùm vào đầu, xuyên qua phòng
khách để ra nhà tắm. Khi đi ngang cha mẹ, tôi thấy họ chằm chằm nhìn tôi một lượt, rồi quay mặt đi. Khi tôi rời toilet về phòng, mẹ tôi gõ cửa.
“Tại sao con lại nhuộm tóc?” bà lo lắng hỏi. “S