XtGem Forum catalog
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324311

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.

đến nỗi mà máu từ môi cũng bắt

đầu túa ra...

Sau đó cô gọi anh trong tiếng nấc:

- Anh Nam Lâm...

Nam Lâm cau mày nhìn cô, đôi mắt ngỗ ngược hôm nào giờ đã nhuộm một nét

đau đớn và phẫn uất. Kẻ nào? Kẻ nào đã làm cho Trúc Diệp ra nông nỗi

này? Nam Lâm đóng mạnh cửa rồi chạy đến ôm lấy cơ thể đang trần trụi và

không ngừng rung lên của Trúc Diệp.

Trong khoảnh khắc đó, chính anh cũng cảm thấy đôi mắt mình cay xè tựa

như muốn khóc. Nhưng rồi lại không khóc được, nước mắt bị kìm nén, ức

chế lại. Mọi xúc cảm dâng trào trước đó được chuyển hoá vào máu. Nó

khiến cho các mạch máu li ti dưới da như giãn nở ra. Nam Lâm ôm cô thật

chặt rồi vuốt tóc cô an ủi:

- Đừng sợ! Có anh đây rồi.

Đôi tay Trúc Diệp bấu chặt lấy lưng anh như để bám trụ chút sức sống còn sót lại. Cô đã sống trong nỗi sợ hãi này bao lâu? Có phải là hàng thế

kỉ đã trôi qua rồi hay không? Có phải là con người cũng đã thay lớp này, lớp khác rồi hay không? Vậy tại sao anh ấy vẫn còn lại nơi này? Vẫn chờ đợi cô?

Cuộc đời này sao mà lắm điều oan trái!

- Anh Nam Lâm, em phải làm gì đây?

Nam Lâm từ từ buông lỏng Trúc Diệp ra. Anh vội vàng lấy một chiếc khăn

tắm ra và choàng lên người cô. Trong mắt anh giờ đây chỉ còn lại mình cô ấy. Tất cả mọi điểm nhìn đều chỉ tập trung vào một dáng hình đang co ro và sợ hãi trên giường.

- Trúc Diệp, nói anh nghe, kẻ nào đã làm hại em?

- Em...Em không biết!

Nam Lâm thở dài rồi tiếp tục ôm cô vào lòng. Có lẽ cô ấy đang trải qua

một cơn sốc. Thần kinh cũng không còn vững nữa. Trong đôi mắt cô tràn

ngập nét hoang mang, sợ hãi và đau đớn. Ngay cả khi nhìn anh, ánh mắt ấy vẫn không thay đổi.

- Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện.

Nam Lâm dắt tay Trúc Diệp ra khỏi khách sạn. Nắng nhạt cuối thu phủ lên

dáng của hai người. Trúc Diệp giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ, cô cứ

cười ngô nghê rồi lại nhìn Nam Lâm.

Tại sao chứ? Trúc Diệp đã làm điều gì xấu xa? Tại sao ông trời lại muốn

hại cô ấy. Nam Lâm tức giận hỏi trời xanh, đôi mắt anh giận giữ bừng lên những ngọn lửa cuồng loạn. Chưa bao giờ, sự khao khát được giết chết

một kẻ nào đó lại mãnh liệt và bùng cháy đến như vậy.

* * *

Hải Quý đang ngồi trong phòng làm việc, trời đã sẩm tối tự bao giờ.

Dường như trên thân thể của gã vẫn còn hương thơm quyến rũ của người con gái kia. Đôi mắt bé ti hin bỗng dưng híp lại. Dục vọng gã lại bắt đầu

trào dâng. Người con gái ấy...quả thức khiến gã thích thú và đê mê. Dù

sao thì gã cũng chả sợ đếch gì cái pháp luật này. Có tiền, có quyền như

gã thì chùn ai cơ chứ? Chỉ cần gã vứt tiền ra, căng lắm thì ngồi tù dăm

ba tháng. Mà có khi, người con gái kia cũng không lấy ra được một chứng

cứ để buộc tội gã.

Tuy nhiên, sau khi đã thoả mãn dục vọng với cô ta xong. Gã chợt phát

hiện cô ta ngay cả trinh tiết cũng không còn nữa. Nghĩ đến đây, môi Hải

Quý bỗng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Xã hội này, ngay cả những đoá

hoa thanh khiết với dáng vẻ bề ngoài cũng không thể tin được nữa rồi.

Đang thẫn thờ suy nghĩ, bỗng dưng thư kí của gã đi đến và thông báo:

- Sếp! Có người muốn gặp sếp. Anh ta nói có việc rất quan trọng.

- Việc quan trọng? Vậy tại sao cô không hỏi anh ta xem việc quan trọng đó là gì?

Thư kí vội nói:

- Dạ có! Nhưng anh ta nhất mực bảo rằng đây là việc bí mất, liên quan đến tiền tài của công ti. Nếu tiết lộ ra ngoài thì e là...

Hải Quý nghe đến đó vội thấy bồn chôn và có phần hơi lo lắng. Việc quan

trọng đến như vậy sao? Thế thì gã không thể chậm chễ rồi. Hải Quý liền

phất tay:

- Được rồi! Mời vào anh ta vào đi.

Thư kí nhận lệnh rồi bước ra ngoài.

...

"Cộp...cộp..."

Tiếng đế giày nện xuống nền đá như một mũi khoan xoáy sâu vào màng nhĩ.

Hải Quý tựa cằm vào mu bàn tay rồi chờ đợi con người đó xuất hiện.

Không gian quanh đây như lặng dần, lặng dần theo tiếng bước chân ấy...

"Cạch"

Cánh cửa dần dần mở ra.

Nơi ấy, ánh sáng chói loà chiếu lên thân hình của người con trai đó.

Ngoài thứ lấp loáng bên tai ra thì Hải Quý không nhìn rõ mặt mũi của anh ta. Giống như một nét bí ẩn, gây tò mò cho đối phương. Tại sao trong

lòng gã giờ đây lại trào lên một sự bất an như vậy?

- Anh là?

Người con trai đó không vội trả lời. Anh ta xoay người khẽ đóng cửa lại, luồng ánh sáng mạnh mẽ vừa rồi cũng được tách biệt và chỉ biết kêu gào

phía sau cánh cửa. Hải Quý giờ đã có thể nhìn rõ gương mặt của người đó. Mái tóc nâu, chiếc mũi cao hiên ngang. Đôi môi mỏng gây cho người ta có cảm thấy, hình như lúc nào nó cũng nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh.

Lông mày chạy như đường kiếm sắc sảo. Đôi Mắt nhỏ và dài. Trong đôi mắt

ấy, một tia lạnh lùng và tàn độc bỗng dưng xẹt qua. Anh nói với vẻ điềm

đạm:

- Có đôi khi...tôi không muốn cho những kẻ mà mình căm thù biết tên. Và có lẽ...kẻ đó không có quyền được biết tên của tôi.

Trúc Diệp nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, mùi thuốc tẩy trùng giăng phủ

khắp nơi khiến cô thấy khó chịu vô cùng. Ngoài cửa sổ, những bụi mưa lất phất qua lại rồi thấm xuống vạn vật. Bầu trời u ám, đặc quánh bởi mây

đen và gió. Không hiểu sao sự u ám đến não lòng người ấy lại thu hút

Trúc