
i đường tắt cho gần lại bị cảnh trước mắt làm cho ngẩn người, tình nhân thân
mật vào buổi tối trong trường học cũng khống phải là hiếm thấy, nhưng vấn đề là
anh chàng đẹp trai trước mắt này là một người không chê vào đâu được, nghiêm
nghị không dễ tiếp cận - Từ Mạc Đình của khoa Ngoại giao.
“Xin... xin lỗi.” Một cô gái lấy lại bình tĩnh trước, kéo ống tay áo người bên
cạnh, hai người vội vã rút lui.
“Từ Mạc Đình...”
“Hả?” Giọng anh còn có chút nghèn nghẹn.
An Ninh biết mặt mình nhất định là đang đỏ ửng lên: “Anh rất thích em sao?”
Lúc An Ninh về phòng, Triều Dương đang hỏi mọi
người chiếc máy tính đầu tiên của mình mua khi nào?
Tường Vy: “Năm 97, ấn tượng rất sâu đậm, năm đó Hồng Kông được trao trả.”
“Năm 97 hả?” Mao Mao lặng lẽ lắc đầu: “Khi đó tôi vẫn còn là bé ngoan, sắp thi
đại học cho nên không hề biết lên mạng là gì.”
Tường Vy nhíu mày: “Khi đó tôi đang học tiểu học.”
“...”
Mao Mao vừa thấy An Ninh bước vào, lập tức nhảy dựng lên hỏi: “Meo Meo, đề cử
mấy cuốn sách để xem đi!”
“Vậy... truyện cổ tích được không?”
“Tôi không xem truyện cổ tích, có xem cũng là xem bản người lớn.”
Tường Vy mỉm cười: “Thật ra truyện cổ tích đều đen tối đến nỗi không thế đen
tối hơn. Đôi giày đỏ nói cho bà điều gì? Nếu bà không muốn chân trần tham
gia lễ tang, nếu bà chỉ có một đôi giày đỏ, như vậy cái chờ đợi bà chính là bị
chặt hai chân! Vịt con xấu xí nói cho bà điều gì? Thế giới này lấy đẹp và xấu làm trung tâm, lúc bà là
vịt con xấu xí, ai cũng muốn giết chết bà, trừ phi bà có thế sống đến ngày biến
thành thiên nga. Còn Nàng tiên cá thì sao? Ồ, bà không nên mơ ước thứ không thuộc về
mình nếu không sẽ biến thành bọt biển. Công chúa và hạt đậu thì thật là khó hiểu, còn Chiếc hộp dễ
cháymuốn cổ vũ cái gì chứ? Tóm lại là lừa
đời lấy tiếng tăm!”
Triều Dương: “Giọng văn của bà mang đầy phẫn nộ nhỉ?”
“Hừ, cuối cùng là các tác phẩm nổi tiếng, có lẽ Jane Eyre chính diện hơn Đồi gió hú, Kiêu hãnh và định kiến tích cực hơn Hoa huệ trong thung lũng, nhìn xem, Đường thi tống từ còn tốt hơn Ác chi hoa, mặt khác Kafka toàn tập tuyệt đối khủng bố hơn cả Hitchcock!”
Mao Mao: “Vì thế mọi người hãy xem truyện NP, vừa lợi thân, tinh thần thêm khỏe
mạnh, mà lại tích cực hướng thiện.”
“...”
Tường Vy “ý” một tiếng: “Sao Meo Meo đã nằm ườn trên giường rồi?”
“An Ninh, anh đã yêu thầm em sáu năm rồi.” Tiếng ai đó vang vọng bên tai.
Cuộc họp nhóm làm luận án vào sáng sớm hôm sau,
An Ninh đến muộn, lúc cô vào thì hai người kia đã đến rồi, còn Từ Mạc Đình cũng
đã yên vị, nghe tiếng mở cửa, anh nghiêng người gật đầu với cô.
Bạn E chờ cô ngồi xuống bên cạnh liền cười nói: “Bà ngủ quên sao? Đầu tóc rối
bời kìa.”
An Ninh “Ừ” một tiếng, đưa tay cào tóc, nhưng bởi tóc quá dài, ngọn tóc bị rối,
vì thế cô mặc kệ, cúi đầu hỏi E: “Mọi người nói đến đâu rồi?”
“Mới vừa bắt đầu thôi.” Đối phương hạ thấp giọng: “Hôm nay lúc người nào đó
bước vào bị vấp ngã, bạn không được chứng kiến, thật sự là mắc cười muốn chết.”
“Ừm.”
Người ngồi đầu bàn gõ nhẹ xuống mặt bàn, hai cô gái thức thời chấm dứt buôn
dưa.
Anh chàng nào đó đẩy tờ giấy đến trước mặt An Ninh, cô do dự cầm lấy: “Meo Meo
biết tuốt, đề xuất mấy chỗ bán dầu xoa bóp đi.”
Phản ứng đầu tiên của An Ninh là cười ra tiếng, vậy thì người ngồi đầu bàn kia
đã xem qua, cho nên mói có biểu hiện nghiêm túc như vậy.
Anh chàng kia ở trong lòng thắc mắc, hai người này không phải một cặp sao? Sao
cư xử có vẻ xa lạ đến vậy?
Hôm nay hiệu suất thảo luận rất tốt.
“Vấn đề hiện tại là cần mượn một phòng thí nghiệm để chúng ta có thể sử dụng
lâu dài, nhưng hiện nay xem ra trường ta đang khan hiếm tài nguyên.” Nói tới
đây người nọ nói đầy căm phẫn: “Nhà trường cũng quá lạnh nhạt với khoa Vật lý
chúng ta mà!”
An Ninh: “Vấn đề này tôi sẽ đi thương lượng.”
Anh chàng nào đó vui mừng: “Được, vất vả cho bạn rồi. Tôi bắt đầu chuyên tâm
làm việc của kỳ hai, kẻo đến lúc đó lại trở tay không kịp.”
“Ừ, bạn chỉ cần tập trung làm, chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
“Các hạ anh minh thần võ!”
Bạn E bật cười: “Hai người thật là ăn ý.”
Người kia buột miệng: “Đương nhiên, tôi với Meo Meo hồi năm nhất đại học là bạn
cùng lớp mà.”
Lúc này, Từ Mạc Đình vừa nghe điện thoại xong, quay lại, thản nhiên nói với Lý
An Ninh một câu: “Từ Trình Vũ hẹn em đi dạo phố, anh đã giúp em từ chối rồi.”
An Ninh vẫn muốn hỏi Từ Mạc Đình một chuyện liên
quan đến bức thư đó, nhưng sợ nếu diễn đạt chuyện này không được thích đáng, cô
sẽ bị “game over”.
Trên lý thuyết, cô không nhớ là đã nhận được bức thư đó của anh, nhưng dựa vào
trí nhớ luôn mơ hồ của cô thì điều này là không thể chối cãi, cho nên xem chừng
chuyện này cũng không hợp với logic: Anh đã gửi, và cô đã quên, nhưng thông
thường cô vẫn trả lời khi cô nhận được thư của người khác, cho dù thư trả lời
chỉ là một câu xin lỗi... Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhung lại không
thể tìm ra chỗ thiếu sót.
“Hồn ơi về đi!” Nữ đồng sự mỉm cười vỗ vai người đang ngẩn ra: “