
mắt của Từ Mạc Đình, hình
như anh cũng nghe được, vì thế cười nhẹ, nói: “Thế nào?”
Xét thấy bọn họ cách bàn bên cạnh quá gần, An Ninh đành phải nghiêng người qua
nói với anh: “Theo logic của Kim Dung, những người dùng binh khí kỳ quái không
phải nhân vật chính.”
Dường như anh sững lại trong chớp mắt, cũng không biết là bởi vì lời của cô hay
là vì sự gần gũi của cô.
Trong khi An Ninh đang nghĩ đến thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm của Dương Quá, cây
kiếm nặng một trăm hai mươi cân, lực bạt thiên quân, thật ra cũng rất quái dị
mà!
Khi An Ninh đang cúi đầu ăn mỳ, có người bước tới gọi Từ Mạc Đình: “Hôm nay cậu
ở trường à?!”
Mạc Đình cũng đứng dậy: “Qua đây đưa tài liệu. Còn cậu?”
“Hội học sinh có chút việc phải xử lý. Cả đám sinh viên vậy mà chuyện gì cũng
làm không xong.” Đối phương nhìn thấy An Ninh ngồi đối diện Từ Mạc Đình, liếc
mắt nhìn vài lần, cũng không nói thêm gì: “Đúng rồi, tôi vẫn muốn hỏi cậu, sắp
tới trường có cuộc thi “Đại sứ hình tượng”, cậu có thể dành thời gian làm giám
khảo vòng sơ khảo không?”
An Ninh dỏng tai lên nghe, bởi vì Tường Vy cũng tham gia cuộc thi này.
“Có lẽ tôi không có thời gian.”
Hả? An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, đồng ý đi, như vậy cô có thể đi cửa sau một
chút, ách, không đúng, đi cửa sau phải cần quan hệ tốt lắm mới được, hay là
biếu quà cáp gì đó nhỉ?
Từ Mạc Đình lúc này lại cười nhẹ, hỏi cô một câu: “Sao vậy?”
Người này thật ra là thần phải không? “Chi bằng, anh làm giám khảo thử đi!”
An Ninh kiên định bỏ qua ánh mắt cùng với nụ cười đầy ẩn ý của người xa lạ kia,
dù sao... đương sự đại khái cũng đã hiểu lầm từ sớm rồi.
Sau đó đương sự cười trả lời người xa lạ: “Được thôi.”
An Ninh trầm ngâm, có lẽ ít nhiều cô đã hiểu lầm rằng anh đang thích cô?
Sau bữa tối, An Ninh được người ta lịch sự đưa về tận cửa, cô nhìn quanh rồi
nói “Tạm biệt”, đối phương cũng rất quân tử đáp lại “Chúc ngủ ngon”. An Ninh
bước vào cửa ký túc xá, nghe thấy Mao Mao đang nói: “Không muốn thân thiết, tôi
muốn gặp gỡ tình cờ, thật là tự nhiên thôi, như ở ngoài đường, tiệm cà phê, hay
trên máy bay.”
Triều Dương: “Nếu gặp được người phù hợp với yêu cầu ở tiệm cà phê hay trên máy
bay thì bà sẽ làm thế nào? Kiểu bèo nước gặp nhau hả?”
Mao Mao hưng phấn: “Tình huống này tôi hình dung không biết bao nhiêu lần rồi,
đương nhiên là căn chuẩn góc độ, hướng gió và tốc độ di chuyển rồi làm cú va
chạm hoàn mỹ!”
An Ninh: “Thì ra là thế.”
Mao Mao: “Đương nhiên bên cạnh nhất định phải có bà rồi.” Nói xong ôm chầm lấy
người vừa bước vào cửa.
Triều Dương nghi ngờ: “Nếu bà làm hỏng quần áo người ta khiến người ta tức giận
mà chán ghét thì sao?”
Mao Mao: “Cho nên tôi mới nói bên cạnh nhất định phải có Meo Meo đấy thôi.”
An Ninh: “Cho bà tiền giặt đồ à?”
“Vì bà tới cản mũi nên mới tức giận chán ghét, dĩ nhiên người được thích là tôi
đây sẽ tới giặt đồ cho người ấy rồi, ha ha ha ha, cuộc đời thật đẹp!”
Triều Dương chớp mắt khinh thị: “Hình dung thật đẹp quá nhỉ?”
“Nói tóm lại, chính Meo Meo bị xa lánh, còn tôi thì được coi trọng, đương nhiên
nếu An Ninh cũng bị rơi vào tầm ngắm, muốn chấp nhận thì cũng được, còn tôi sau
đó sẽ tiếp tục tìm con mồi mới, đàn ông mà, đầy cả chiếc máy bay ấy chứ.”
Hai người còn lại không còn nói gì được nữa.
Triều Dương hỏi: “Đúng rồi, Meo Meo, bà vừa đi ăn cơm với ai thế?”
“À... Tường Vy đâu?”
Triều Dương lườm nguýt: “Rõ ràng là lảng sang chuyện khác nhé!”
An Ninh mỉm cười: “Bị nhìn ra rồi sao?”
Mao Mao ở một bên nói: “Ngày mai ai cùng tôi đi Âm Sơn không? Trên đó có chùa,
chúng ta có thể bái Phật, cầu bạn trai.”
Triều Dương khinh bỉ: “Mao Hiểu Húc, bà thật sự rất bỉ ổi.”
“Ngày mai tôi phải về nhà rồi.” An Ninh có nên nói cho Mao Mao biết rằng vào
chùa bái Phật, kết quả nhất định sẽ không lạc quan hay không?”
“Triều Dương, còn bà?”
“Không đi, tôi mà vào chùa sẽ cười sống cười chết mất.” Sau đó cô nhớ lại năm
ấy: “Mùa xuân ba năm trước, tôi dù đang cảm cũng cùng với mấy bạn học đi Bạch
Vân chơi, vào sảnh chính, nhìn bàn thờ bày đồ cúng là hoa cúc... Ngay lập tức
tôi nản luôn, sau đó lên lầu hai, thắp hương Vương Mẫu Ngọc Đế, kết quả trên
bàn thờ bày toàn bách hợp... rồi tới hai đền nhỏ là Tây Vương Mẫu và Đông Vương
Công, cũng cúng hoa cúc với bách hợp, vấn đề là, bên cạnh Tây Vương Mẫu là nữ
đồng, ứng với bách hợp; bên cạnh Đông Vương Công là đạo đồng, ứng với hoa cúc.
Cuối cùng tôi cười sằng sặc: “Ôi, thật là giống!” Hôm đó tôi cảm nặng hơn, khản
giọng... Từ sau vụ đó, cứ đến chùa là tôi ôm bụng cười.” [Bách hợp: chỉ Les; Hoa cúc: chỉ Gay'>
Mao Mao cũng cười rộ lên: “Thế giới đại đồng.”
An Ninh thở dài: “Khổng Tử không nói gì về quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ
thần”, nên bỏ qua đi.”
Hôm đó lúc An Ninh đang tắm, Mao Mao đến gõ cửa: “Meo Meo, điện thoại của bà
reo lâu lắm rồi kìa, có muốn tôi đưa cho không?”
“Bà nghe giúp tôi đi.”
Thế là, một phút sau, Mao Mao gõ mạnh cửa: “Là con trai! Tôi nói với anh ta là
bà cởi hết đồ rồi và đang tắm, anh ta nói lát nữa sẽ gọi lại, tôi nói hay là
nói chuyện với tôi đi, anh ta kh