
au đó thẳng thắn trả lời: “Đúng, vì tôi muốn học thêm chút gì
đó...”
“Em tìm được người hợp tác chưa?” Đối phương ngắt lời cô.
An Ninh: “Có hai bạn học sẽ học cùng với tôi...”
Mạc Đình trầm ngâm: “Anh biết rồi.”
Biết cái gì? An Ninh không hiểu...
Sau đó khi chat với chị họ, An Ninh hỏi: “Có khả năng có một người rất đẹp
trai, lại rất thông minh... thích em không?”
Chị họ: “Khả năng này không lớn lắm.”
An Ninh: “...”
Chị họ: “Trừ phi thông minh lại bị thông minh lừa.”
An Ninh: “...”
Chiều Chủ nhật về trường học, vừa vào đến cửa phòng An Ninh đã bị Tường Vy kéo
ra ngoài mua quần áo.
Trong các cô gái của chúng ta, người không nên đi dạo phố cùng chính là An
Ninh, mới đi nửa tiếng đã kêu mệt, không biết mặc cả, còn thường xuyên cho ăn
xin tiền lẻ làm cả hai không còn tiền lẻ mà ngồi xe bus về trường, có điều,
Tường Vy không hiểu tại sao, cô vẫn thích đưa An Ninh đi cùng nhất... Bởi vì cô
ấy đáng yêu.
Tường Vy hỏi: “Bà cảm thấy tôi mặc bộ này đẹp hay là bộ kia đẹp?”
“Đều...”
“Đều đẹp hả?” Thật là cô bé đáng yêu, Tường Vy nghĩ.
Đều như nhau... An Ninh nghĩ.
An Ninh: “Vy Vy, chân tôi mỏi quá, có thể cho tôi ngồi nghỉ một lát được
không?”
Hôm nay tâm trạng Tường Vy rất tốt, vì thế hào phóng khai ân: “Ngồi nghỉ đi.”
An Ninh tìm được một chiếc sofa nhỏ trong tiệm, vừa ngồi xuống thì thấy có
người đẩy cửa bước vào, thật là trùng hợp cũng là sinh viên Đại học X, An Ninh
sở dĩ nhận ra được là vì lần trước ở thư viện cô có nói chuyện với họ...
Hai người mới vào đã trông thấy Tường Vy đang đứng trước gương xoay qua xoay
lại, “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Tường Vy quay đầu lại: “Ai da, thì ra là sư muội của Giang Húc à!”
Sau khi hai bên trừng mắt nhìn nhau một phen, đều tự đi chọn quần áo, A nói với
B: “Thực ra mua quần áo thì cần phải thử cẩn thận đó.”
B nói với A: “Người không đẹp thì mặc cái gì cũng giống như khoác bao bố lên
mình.”
A: “Aiz, già như vậy mà còn tham gia đại sứ hình tượng cái gì, sinh viên năm
hai, năm ba như chúng ta thử tham gia còn đỡ.”
B: “Có một số người không biết gọi là “Biết người biết ta”.”
Tường Vy quay ngoắt người lại: “Hai người nói ai đó?”
A: “Tôi có chỉ tên gọi họ sao? Chẳng qua là, chính chị muốn thừa nhận thôi, bọn
tôi cũng chẳng ngại đâu.”
An Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Tường Vy, nghi hoặc hỏi một câu: “Vy Vy, họ
không phải bằng tuổi bọn mình sao? Tôi còn tưởng là sư tỷ chứ?”
Tường Vy ngây ra, rồi cười ngặt nghẽo!
Sắc mặt A, B chợt trắng chợt đỏ, lập tức nhận ra An Ninh: “Chị không phải
là...”
A nói cho hết câu chính là: “Chị không phải là cô gái lần trước xen vào chuyện
của bọn tôi sao?”
B nói cho hết câu chính là: “Chị không phải là cô gái lần trước lúc tôi đi ghi
danh nhìn thấy đang dựa vào vai lão đại của khoa Ngoại giao sao?!”
An Ninh cùng với Tường Vy bước vào một quán ăn Trung Quốc nằm trong nội ô,
Tường Vy nhìn không chớp mắt rồi vọt tới ngồi xuống chiếc bàn sát cửa sổ, nơi
có tầm nhìn vô cùng tốt, vẫy tay: “Taxi!”, chợt cô sững lại: “Nhầm rồi,
waiter!”
An Ninh tập tễnh bước tới ngồi xuống: “Bữa này để tôi mời?!”
“Tại sao? Bữa này phải là tôi khao bà mới đúng chứ.”
An Ninh
cười nói: “Đợi lát nữa ăn no bà cõng tôi về.”
Tường Vy trừng mắt: “Bà đi ra ngoài kêu lên một tiếng, sẽ có rất nhiều người
tình nguyện cõng tiểu thư như bà đấy.”
“Nhưng mà tôi sợ người lạ.”
“Này, người quen sắp đến đấy.” Tường Vy cúi đầu xem tin nhắn, “Mao Mao nói muốn
mời chúng ta ăn điểm tâm ngọt, tuy nhiên tôi luôn cảm thấy bà ấy béo như vậy
thì không nên ăn ngọt chứ nhỉ?” Tường Vy vừa đặt di động xuống lại có người gọi
tới, cô nàng vừa nhìn thấy tên thì như mở cờ trong bụng.
“Giang sư huynh à, đúng, đúng, đang ăn cơm, anh nhìn thấy tụi em hả? Anh ở gần
đây à?! Thế thì đến đây cùng ăn đi, càng đông càng vui mà...”
Thế là mười phút sau, An Ninh lại một lần nữa dùng bữa với Giang Húc.
Nhân dịp này Giang sư huynh quan tâm hỏi cô hai vấn đề, một là: “Em không ngại
khi anh gọi em là An Ninh giống như Vy Vy chứ?”
An Ninh: “À... Vy Vy không gọi em là An Ninh.”
Hai là: “Em quen biết Từ Mạc Đình à?”
An Ninh: “Có quen.”
Sư huynh nổi danh chỉ còn biết im lặng, chuyển qua nói chuyện với Vy Vy... Sau
đó có người đến chào hỏi Giang Húc: “Anh là Giang Húc, Giang sư huynh... Em
không nhận lầm người chứ ạ?”
Giang Húc đã gặp trường hợp này rất nhiều lần, khẽ gật đầu nói: “Vâng, bạn là?”
“Em cũng học ở Đại học Y, chỉ là vô danh tiểu tốt thôi ạ.” Đối phương khiêm tốn
xua tay, “Anh là người sáng lập hội Đả kích của Đại học Y chúng ta, em ngưỡng
mộ anh đã lâu! Hiện nay em là tay keyboard ở hội.” [Keyboard: Organ'>
Bạn học Meo Meo đang tập trung tinh thần cúi đầu ăn uống bỗng “ý” một tiếng,
cái tên hội nghe rất quen.
“Ảnh của anh vẫn còn được đăng trên sách truyền thống của trường chúng ta.”
“Đó là do trường cũ ưu ái thôi.”
“Sư huynh vì sao lại chuyển sang Đại học X học thạc sĩ vậy?”
Giang Húc cười nhẹ: “Muốn thay đổi môi trường, trải nghiệm nhiều thứ hơn.”
An Ninh càng nghe càng cảm thấy giống một buổi phỏng vấn danh nhân, cuối cùng
sau kh