XtGem Forum catalog
Bức Thư Bị Lãng Quên

Bức Thư Bị Lãng Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322133

Bình chọn: 8.00/10/213 lượt.

i xin được chữ ký, quân tiểu tốt cũng hài lòng rời đi... Vụ việc khiến

cho ánh mắt Tường Vy càng thêm khuynh đảo, hơn nữa trên đường về cô còn luôn

miệng “Romeo của tôi à, ôi, Romeo của tôi...”, đến nỗi An Ninh “Ai da” một

tiếng, “Thì ra là anh ta.”

Tường Vy: “Ai?”

An Ninh: “À, không, chỉ là đột nhiên nhớ tới một... mỹ nữ.”

Tường Vy lắc đầu thở dài: “Bà nói bà không muốn quan tâm, sao giờ lại nghĩ tới

mỹ nữ chứ.” Tường Vy quay lại thấy An Ninh đã dừng bước: “Sao vậy?”

“Mao Mao...”

Cửa nhà ăn số hai, lúc này Mao Hiểu Húc đang giơ tấm bìa các tông lên, trên đó

viết: Tổng kết tinh thần Đại hội Đảng lần thứ XVII... Cô đang bị đám đông ra

vào nhà ăn vây quanh.

“Các bạn sinh viên, hôm nay Mao mỗ tôi muốn xuất phát từ báo cáo của Đại hội

Đảng lần thứ XVII để nói về một vài điểm cần được cải thiện trong công tác ẩm

thực của trường chúng ta.”

“Tại đại hội lần thứ XVII, anh Đào đã chỉ ra, chủ đề của đại hội lần này là

giương cao ngọn cờ vĩ đại “chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung Quốc”, lấy lý

luận của Đặng Tiểu Bình và tư tưởng cốt lõi của “Ba đại diện” làm chỉ đạo, quán

triệt sâu sắc thực thi quan điểm phát triển khoa học, tiếp tục giải phóng tư

tưởng, kiên trì cải cách mở cửa, đẩy mạnh khoa học phát triển, thúc đẩy xã hội

hài hòa.”

“Công tác nhà ăn trường ta, từ trước tới nay luôn lấy tôn chỉ “Vì nhân dân phục

vụ”, tích cực làm ra các món ăn mới, lấy chất lượng ổn định phục vụ giáo viên,

học sinh, cung cấp cơ sở hậu cần vững chắc cho công tác giảng dạy, nghiên cứu

khoa học của Đại học X. Để xây dựng tốt hơn một xã hội hài hòa, quán triệt tinh

thần Đại hội XVII của Đảng, tôi xin đưa ra những kiến nghị sau tới ban ẩm thực

của trường:

Một, diện tích của nhà ăn quá nhỏ! Có thể tăng thêm một chút được không?

Hai, có thể tiếp tục cung cấp món thịt gà và thịt bò không? Lấy thịt gà chay

thay thế thịt gà không phải là biện pháp lâu dài.”

“Tôi hy vọng nhà trường có thể thực hiện quyết tâm quán triệt sâu sắc thực thi

quan điểm phát triển khoa học, tăng diện tích mặt bằng, khôi phục cung ứng món

thịt gà và thịt bò, định giá hợp lý, tiếp tục đi trên con đường phát triển bền

vững!”

Tường Vy lẩm bẩm: “Tôi không quen cô ta, tôi không quen cô ta... Không liên

quan tới chúng tôi, không liên quan tới chúng tôi...”

Mao Mao càng nói càng hăng: “Nhân dịp này tôi xin giới thiệu một chút, thứ Ba

này bạn tôi, Phó Tường Vy sẽ tham gia cuộc thi đại sứ hình tượng của trường

chúng ta, Phó Tường Vy, lớp Mười khoa Vật lý, đó là bạn của tôi! Hy vọng mọi

người ủng hộ nhiều hơn, bỏ phiếu nhiều hơn!”

Tường Vy ngửa mặt kêu trời: “A a, chết tôi rồi!”

An Ninh cười nói: “Ờ... Vy Vy, bon chen với đời, luôn phải biết trả giá.”

“Khụ khụ.” Phía sau có người hình như rất lịch sự nhịn cười chỉ ho nhẹ một

tiếng, An Ninh quay lại, liền đứng ngây ra.

Anh nhìn người tròn tròn đứng ở trung tâm đám đông cách đấy năm mét: “Bạn học

của em à?”

Cũng không thể nói là không phải... “Ờ, bạn cùng phòng.”

“Em mới ở ngoài về à?”

“Vâng.”

“Anh vừa đến đây, đi dạo với anh một chút nhé!”

Lịch sự như thế, phong độ như thế, nhưng mà, cô có thể nói không được không

nhỉ?

Lúc này Tường Vy đang khiếp sợ nhìn tất cả mọi thứ đang xảy ra trước mắt!

An Ninh: “...”

Từ Mạc Đình: “Sao vậy?”

An Ninh: “Đi thôi.”

Tường Vy: “...”

Hôm đó anh cùng An Ninh ra ngoài đi dạo, thật ra lại chẳng đi dạo gì cả, anh

thấy cô đi đứng không tiện, liền vào một quán ăn.

Đây là quán cà phê kiểu Trung Quốc ở khu giải trí gần trường, nói nó kiểu Trung

Quốc là vì bên trong có bán các loại đồ ăn Trung Quốc, bao gồm cơm rang trứng,

mỳ bò nồi đất... Trước kia cô với Mao Mao đã tới đây một lần, sau khi về bạn

Mao nào đó đã đăng một bài trên diễn đàn trường “Cảnh báo về mỳ thịt bò ở khu

giải trí và tiệm cà phê: một, nên tự mang thịt bò theo! Hai, bát lớn là chỉ

đường kính của bát, không liên quan tới số lượng mỳ!”

An Ninh nghĩ, Mao Mao hò hét muốn giảm béo thật ra là nói giỡn thôi, cho đến

nay...

“Cười gì thế?” Từ Mạc Đình nhìn thấy cô đang cười.

Hả... Mình có cười sao? Phải nghiêm túc trở lại.

Đối phương ho một tiếng, bàn tay đặt ở môi, trong lòng trầm ngâm: Làm sao thế

này, sao lại căng thẳng như vậy?

Từ Mạc Đình: “Em gọi đồ uống đi?”

“Ách, tôi có thể uống nước lọc không?”

Mạc Đình kêu một phần cà phê cùng nước lọc, sau đó An Ninh bất chợt nghĩ đến

một vấn đề then chốt, cô đến đây làm gì?

An Ninh đang định nói gì đó, thì di động của đối phương reo lên, anh nhấc máy

nghe vài câu, sau khi cúp máy thì nói với cô: “Có hai người bạn muốn đến

đây...”

Í? “Vậy tôi đi trước...”

“Em gặp họ một chút đi.”

“...”

Người tới là bạn cùng phòng của Từ Mạc Đình và bạn gái anh ta.

Trương Tề vừa đến liền nhìn ngó đánh giá An Ninh một lượt từ trên xuống dưới,

từ trái qua phải, cuối cùng cười nói với Mạc Đình: “Rất xinh!” khiến cho bạn

gái ngồi bên cạnh tặc lưỡi, lắc đầu.

“Ngồi đi.” Từ Mạc Đình chỉ ghế đối diện.

Bạn gái của Trương Tề gật đầu với An Ninh, sau khi tự giới thiệu, cô gái không

khỏi thốt lên: “Tên sao người vậy à.”

Trương Tề cười cười, cùng