
mấy tướng sĩ giữ thành phải làm, không nên làm khó bọn họ”.
Tỷ tỷ nói rồi quay sang đánh mắt với tôi.
Tôi lập tức hiểu ý, đứng dậy đi về phía trước, dùng ngón tay với những móng tay dài sơn đỏ từ từ vén tấm rèm cửa lên.
Tôi vén tấm
rèm một góc vừa đủ để cho viên thủ thừa đứng cạnh bên xe ngựa nhìn thấy
trong xe chỉ có mỗi hai người phụ nữ, nhưng cũng không để cho hắn thấy
được dung mạo của chúng tôi.
Nếu như đã chỉ có hai người phụ nữ, dễ dàng khiến cho bọn người đó nhận định rằng đây là Khang hầu phu nhân và nô tì tùy thân.
Bên cạnh truyền vào giọng nói thì thầm rằng: “Quả nhiên là Khang hầu phu nhân”.
“Phu nhân,
bọn thuộc hạ đắc tội rồi! Xin lỗi phu nhân, xin lỗi phu nhân”. Viên thủ
thừa lập tức mỉm cười đầy áy náy, nhanh chóng lui lại và nhường đường
cho chúng tôi đi tiếp.
… Nhìn thấy
xe ngựa bắt đầu rời khỏi Kinh thành, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang
hỏi tỷ tỷ: “Nhã Ý tỷ tỷ, không phải nói là sau khi nhận được tin tức giả rằng Trang Bích Lam đã quay về Thụy Đô, không còn ai tra xét nữa, tại
sao cổng thành Thụy Đô vẫn chưa dỡ bỏ lệnh tra xét? Tại sao lại phải
canh phòng cẩn mật, nghiêm ngặt đến vậy?”
Nam Nhã Ý
cũng đang cau chặt đôi mày rồi thì thầm: “Nói ra cũng thật kỳ lạ, trước
kia chỉ cần bọn chúng nhận ra là người của phủ Nhiếp chính vương thì sẽ
không tra xét nữa. Ngay cả lần trước khi tỷ tỷ đưa Trang Bích Lam ra
khỏi thành, bọn chúng cũng chỉ hỏi vọng từ ngoài vào một câu, hôm nay
tại sao lại yêu cầu phải vén rèm lên chứ?”
Những người
tùy tùng đi theo chắc hẳn là những cao thủ do Trang Bích Lam phái đến để bảo vệ chúng tôi, nghe thấy chúng tôi ngồi trong thắc mắc liền đáp:
“Chuyện này e rằng không ổn lắm. Vốn dĩ công tử định giăng một cái bẫy,
để người ta cho rằng hai vị cô nương đã gặp bất trắc. Bây giờ Nam cô
nương lộ diện thế này, bọn họ sẽ nhanh chóng đoán ra được hai xác chết ở am Tây Hoa đó chẳng qua chỉ là thứ để ngụy tạo mà thôi”.
Tôi thấy kỳ lạ liền hỏi: “Trang Bích Lam đã bày một cái bẫy? Thi thể nào cơ?”
Câu nói vừa dứt thì một tiếng nổ lớn phát ra từ trong thành, kinh thiên động địa.
Lúc tôi
hoang mang vén rèm nhìn ra ngoài, hướng am Tây Hoa trong thành một ngọn
khói từ từ bùng lên, bay nghi ngút trên bầu trời.
Tôi miễn cưỡng mỉm cười nói: “Việc này… liệu chăng là cháy rừng chăng?”
“Không phải. Là tịnh xá lúc nãy chúng ta nghỉ ngơi đã bùng cháy vì thuốc nổ”. Nam
Nhã Ý cau mày nói tiếp: “Trang công tử đã tính toán thời gian khi chúng
ta ra khỏi thành, sẽ tạo hiện trường chúng ta bị chết trong đám nổ, cũng để cho chúng ta dễ dàng thoát thân”.
Tôi mỉm cười mếu máo: “Việc này… có thể che giấu được sao?”
Nam Nhã Ý
đưa tay sờ lên trán cũng khổ sở nói: “Đương nhiên cũng chẳng hy vọng là
giấu được bao lâu, chỉ mong rằng lúc họ điều tra ra điều gì khác thường
thì chúng ta đã kịp cao chạy xa bay rồi, nói không chừng còn tới được
Giao Châu rồi. Chỉ có điều bây giờ…”
Tôi bất giác nhớ lại mùi máu tanh ngửi thấy trong mật đạo, nhanh chóng đoán được ra trong bao vải lớn khi nãy là thứ gì.
Nhất định là thi thể không biết lấy từ đâu ra, cộng thêm số y phục trang sức chúng
tôi để lại nơi đó, bọn họ dễ dàng tạo ra hiện trường giả rằng chúng tôi
đã chết trong vụ nổ vừa xong. Đồng thời, khi gian phòng đó phát nổ thì
mật đạo trước kia cũng sẽ bị che kín một cách sạch sẽ, hoàn hảo, am Tây
Hoa chối bằng được rằng không biết sự tình, nói không chừng có thể bình
an vượt qua vụ này. Đáng tiếc, lúc xuất thành bắt buộc phải lộ diện, vậy nên âm mưu này sẽ nhanh chóng bị lật tẩy.
Tôi vội vã
nói: “Chúng ta bắt buộc phải rời khỏi Kinh thành càng nhanh càng tốt,
trước khi Đường Thiên Tiêu nhận được tin tức tỷ tỷ lộ diện ở đây”.
Sắc mặt của
Nam Nhã Ý hơi kỳ quái: “Muội cảm thấy là Đường Thiên Tiêu đã thấy nghi
ngờ, sắp xếp đội binh mã lớn trông chừng chúng ta vẫn còn chưa an tâm,
sau đó lại còn dặn dò đám binh lính trông thành phòng ngừa trước việc
chúng ta trốn thoát sao?”
Quả thực là
Đường Thiên Tiêu không an tâm về tôi nên mới bày binh bố trận dày kín ở
am Tây Hoa như thế, đắn đo, suy xét mọi khả năng có thể xảy ra, làm sao
có thể dặn dò thêm bọn binh lính canh giữ cổng thành nữa chứ?
Tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, nói tiếp: “Vậy…vậy thì là ai đã sắp xếp việc này?”
Đôi môi Nam Nhã Ý đột nhiên tím dại lại, nắm chặt lấy đôi tay của mình rồi hỏi ngược lại tôi: “Muội đoán xem là ai?”
Tôi nhanh
chóng hắt xì hơi một cái, trước mắt dường như lại nhìn thấy người đàn
ông mặc bộ y phục màu đen, chậm rãi bước đi trong bóng đêm, nhìn tôi với ý đồ không lành, trong đôi mắt sâu thẳm huyền bí ấy chứa đầy sự điên
cuồng, ngạo mạn của người đang nắm quyền lực khuynh đảo triều chính
trong tay.
Việc tôi với Nam Nhã Ý gặp mặt ở am Tây Hoa hôm nay, Vô Song biết được, hắn nhất
định cũng có thể biết chuyện. Phạm vi quanh am Tây Hoa tất cả đều là
người của Đường Thiên Tiêu, hắn cũng chẳng thể nào nhúng tay vào được.
Nhưng chí ít hắn cũng đã cảm thấy nghi ngờ, nên mới dặn dò đám binh lính thủ thành phải chú ý xe ngựa đưa Nam Nhã Ý ra khỏi thành. Nhất định là
hắn cũn