
Nguyệt: “Mau rót cho trẫm
một chén trà nóng hổi lên đây”.
Khi ngài
bước vào giữa phòng, Ngưng Sương đã nhanh chóng dâng trà lên. Có điều
lúc này tiết trời đã chuyển sang đầu hạ, vốn dĩ tuổi còn trẻ, ngải phải
thích lạnh ghét nóng, hoàn toàn không thích nước trà nóng hổi, cho nên
thứ mà bọn Ngưng Sương chuẩn bị từ trước đến nay đều là nước trà ấm mà
thôi.
Thế nhưng lúc này chẳng hiểu sao ngài lại lệnh đem trà nóng hổi lên chứ?
Tôi ngây người lập tức cảm thấy không thỏa đáng, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, ngài làm sao thế?”
“Ừm, bụng dạ cảm thấy không ổn chút nào”. Sắc mặt ngài bắt đầu nhợt nhạt, bàn tay
đặt trên bụng ngày càng run lên dữ dội, đột nhiên kêu lên: “Lẽ nào,
huynh ấy dám… dám làm…”
Ngài không
nói thêm lời nào, thậm chí còn chẳng kịp uống trà nóng đã trầm ngâm điều gì đó rồi đứng bật dậy, khẽ khàng ra lệnh cho Cận Thất: “Mau truyền
thái y đến điện Càn Nguyên. Nhớ là phải lặng lẽ gọi tới, không được kinh động quá nhiều người”.
Tiết trời
lúc này vẫn chưa phải là quá nóng, cung Di Thanh lại có một cây cổ thụ
trăm năm, cành lá tươi tốt um tùm, chưa nói đến phòng trong càng yên
tĩnh, mát mẻ hơn chỗ khác khá nhiều, thế nhưng lúc này, vầng trán của
Cận Thất đã lấm tấm đầy mồ hôi.
Cận Thất ngước mắt nhìn sang tôi rồi khẽ khàng đáp: “Dạ, tiểu nhân sẽ đích thân qua mời thái y tới cho Hoàng thượng”.
Trong lòng
tôi đột nhiên cảm thấy như bị thiêu đốt, liền vội vàng bước lên trước
rồi thận trọng hỏi ngài: “Hoàng thượng, ngài đang nghi ngờ… nghi ngờ… Có điều tất cả những món ăn hôm nay đều do thần thiếp đích thân chuẩn bị,
không thể nào có vấn đề được”.
“Chính vì
nàng là người đích thân chuẩn bị cho nên nếu như trẫm có xảy ra chuyện
gì, thì nàng không thể nào thoát khỏi việc bị liên can đến vụ này đâu”.
Đường Thiên Tiêu lại cau chặt đôi mày, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Còn trong lòng tôi cảm thấy hoang mang vô độ.
Ngài nói
rằng, tôi chẳng thể nào thoát khỏi việc có liên can đến vụ này, rồi lặng lẽ gọi thái y đến tẩm cung của mình, rõ ràng không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn liên lụy đến tôi.
Đã sớm biết
rằng đại quyền triều chính hiện nay vẫn nằm trong tay Nhiếp chính vương, nhưng Tuyên thái hậu cũng không phải một người phụ nữ yếu mềm, tầm
thường. Trước kia bà là người xuất chúng trong số hàng ngàn phi tần mỹ
nữ của tiên đế, trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, sau khi tiên đế
qua đời đã nhanh chóng nắm được thời cơ trong tay, đưa đứa con trai ruột thịt của mình lên nối dõi, xây dựng thế lực của riêng mình.
Tuy là cô
nhi quả phụ, nhưng hơn mười năm nay Tuyên thái hậu đã lặng lẽ khiến quan hệ với Nhiếp chính vương cùng toàn thể văn võ bá quan trong triều trở
nên cân bằng. Dân chúng tuy đôi lúc vẫn bàn tán xôn xao về những hành
động ham chơi, phóng túng của vị Hoàng đế trẻ tuổi, nhưng hoàn toàn tâm
phục khẩu phục trước Tuyên thái hậu. Huống chi giờ đây xã tắc vẫn chưa
hoàn toàn ổn định, nếu như lúc này hai phụ tử của Nhiếp chính vương ra
tay với thiếu đế, e rằng cũng chẳng phải thời cơ tốt lành.
“Hoàng thượng…”
Nhìn thấy ngài đứng bật dậy, tôi lo lắng bất an lại gần đỡ lấy ngài.
Ngài xua tay rồi thì thầm nói: “Nàng không cần phải lo cho ta. Thế nhưng nhất định
phải nhớ rõ, nếu như có người hỏi thì chỉ được nói lúc ta rời khỏi cung
Di Thanh vẫn bình thường vô sự”.
“Dạ”. Tôi khẽ gật đầu, khẽ khàng nhận lời.
Bao năm nay ở trong chốn thâm cung nội viện, tôi sớm đã nhìn rõ chốn hậu cung này,
khi vô sự còn nổi trận phong ba, huống hồ có can hệ đến an nguy tính
mạng của Hoàng đế? Một người không có nơi để dựa dẫm như tôi chỉ cần bị
cuốn vào chút ít là sẽ chết không có đất chôn thân.
Người luôn
sống trong gấm vóc lụa là như Đường Thiên Tiêu ít nhiều cũng nhiễm đôi
chút tính cách của mấy công tử nhà quyền quý, điều này thật làm khó cho
ngài rồi, đến lúc này rồi mà ngài còn có thể lo lắng cho sự an nguy của
tôi.
Đôi mày của
ngài cau chặt lại, cố gắng giữ vững thân thể đang loạng choạng, hít sâu
một hơi, từ từ đi ra bên ngoài. Đến khi ra khỏi cửa cung, ngài liền đứng thẳng lưng, nhanh bước đi về hướng điện Càn Nguyên. Mặc dù bước đi của
ngài vẫn bình ổn như thường, ngay cả nét mặt cũng thản nhiên như mọi
khi, chỉ có điều lúc nhìn về hướng Đông Nam, ánh mắt bất giác lóe ra hàn khí thâm sâu khó đoán.
Sự căm hận,
tức giận, lòng kiêu ngạo không chịu khuất phục, sự không cam lòng cũng
với khí thế hào hùng hoàn toàn không cân xứng với điều cùng lúc được thể hiện ra ngoài trong im lặng. Nam Nhã Ý nói không sai chút nào, ngài quả thực là một con rồng đang ẩn mình, một chú chim ưng đang giấu cánh. Chỉ là, hổ đang vây quanh ngài, tôi hoàn toàn không biết liệu ngài có cơ
hội bay vút lên bầu trời, cất vang tiếng gáy, khiến cho thiên hạ phải vì thế mà chấn động hay không.
Sau khi
Đường Thiên Tiêu rời khỏi, tôi liền đi vào phòng bếp xem xét số thức ăn
mà hai người họ bỏ lại. Một cung nữ nhỏ tuổi liền chạy tới cười nói:
“Chiêu nghi nương nương, những công việc nặng nhọc này hãy để cho bọn nô tì thu dọn ạ”.
Tôi cau chặt đôi mày nói: “Các ngươi mau lui ra ngoài,