
tiếng rồi phi như điên về phía trước.
Vết thương phía vó sau của nó có một đám lông vũ màu đen đang giật lên liên tục.
Lúc nãy bất ngờ có người bắn tên đến khiến cho con ngựa đang bị thương rồ lên trong đau đớn rồi hất tung chúng tôi sang một bên.
Thế nhưng chúng tôi đã phi đi rất xa rồi, cách chỗ giao đấu cũng phải một hai dặm đường, rốt cuộc mũi tên này là của ai?
Nam Nhã Ý
cũng bị hất về phía cách tôi không xa lắm, tỷ tỷ đang cau mày ôm lấy đầu gối của mình, khẽ cử động thân thể, chập choạng tiến về phía tôi rồi
hỏi: “Thanh Vũ, muội có sao không?”
“Muội không sao cả”.
Bị con ngựa
điên cuồng hất tung, cả người văng mạnh xuống mặt đất, không sao mới kỳ
lạ. Tôi lúc này cảm thấy đau đớn như thể xương cốt rã rời, nhưng không
dám để lộ ra ngoài chút nào, miễn cưỡng chống chân đang định đứng dậy
thì lại nhói lên cảm giác đau xuyên tim, truyền ra từ phần mắt cá chân
trái, đau tới mức tôi không nhịn nổi mà kêu lên.
“Muội… muội sao thế?”
Nam Nhã Ý nhận ra điều bất ổn, nhanh chóng lau đi nước mưa trên mặt, lại đỡ lấy tôi.
Bây giờ không phải lúc mềm yếu, õng ẹo.Tôi nhất định phải đứng vững người, cùng bọn họ tiến về Giao Châu.
“Không sao cả, chân… chân muội bị trẹo, nghỉ một lát là đỡ thôi”.
Vừa nói tôi
vừa bám vào tay của Nam Nhã Ý, cố gắng trụ vững thân thể mình. Lúc thử
dùng bàn chân bị thương trụ vững cơ thể, nỗi đau từ bàn chân truyền đến
khiến tôi bất giác kêu lên một tiếng, mồ hôi đổ ra đầm đìa.
Nam Nhã Ý
lặng ngây người ra, cúi xuống vén ống quần của tôi lên xoa bóp phần mắt
cá chân rồi nói: “Bị trẹo chân rồi sao? Giờ phải làm sao đây? Muội có
đau lắm không?”
Tôi không
dám nói rằng chỗ tỷ tỷ chạm vào khiến cho tôi đau đến tắt thở, miễn
cưỡng lắc đầu nói: “Vẫn… vẫn ổn thôi. Chúng ta mau lên đường thôi”.
Nam Nhã Ý
gật đầu nói: “Được, Thanh Vũ, trước tiên muội hãy ngồi bên cái cây này
nghỉ ngơi một lát, ta sẽ quay lại, nghĩ cách lấy một con ngựa khác đến
đón muội”.
Tôi thực
tình không biết được chân thế này liệu có thể cưỡi ngựa được nữa không,
nhưng cũng đành gật đầu nói: “Vâng… tỷ mau đi đi, cẩn thận một chút”.
Có lẽ nhìn
thấy sắc mặt của tôi nhợt nhạt, Nam Nhã Ý lo âu dùng tay ướt đẫm của tỷ
lau đi vầng trán và khuôn mặt đẫm nước của tôi.
Đương nhiên hành động này chỉ tốn công vô ích.
Trong cơn
mưa lớn thế này, hai người chúng tôi vốn dĩ đã ướt như chuột lột, vậy
nên ngay sau khi tỷ tỷ lau khuôn mặt cho tôi, nhũng hạt mưa rào lại
nhanh chóng lấm tấm đầy nước, ngay cả đôi mắt cũng trở nên mơ hồ, cay
cay không dứt.
“Tỷ mau đi đi, muội không sao cả”. Tôi mỉm cười, nhấc chân lên tựa vào thân cây to lớn phía sau, từ từ ngồi xuống mặt đất.
Vào lúc sinh tử cận kề thế này, tôi chẳng còn chút tâm trí nào để tâm đến việc sạch
sẽ hay không nữa. Tuy phải ngồi trên đống bùn bẩn thỉu, nhưng còn dễ
chịu hơn là đứng, nỗi đau thấu tim kia cũng theo đó mà giảm xuống đôi
chút.
Nam Nhã Ý
thấy tôi vẫn có thể tự chăm lo cho bản thân, nên cũng an tâm hơn nhiều,
đưa một tay lên che trước mắt để chắn những hạt mưa rơi xuống, tỷ tỷ
nhanh chóng chạy đi trong mưa.
Khi tỷ tỷ đã đi xa, tôi mới vén y phục lên kiểm tra vết thương.
Trên da không có bất cứ vết tích xây xát gì cả, nhưng đã bắt đầu xưng phồng lên, chạm nhẹ vào là đau đớn vô cùng.
Chắc chắn đã tổn thương đến gân cốt. Vào đúng thời điểm này, thật là tai hại.
Hiện nay,
việc trốn chạy đã không thể nào chậm trễ thêm được nữa.Tôi không thể để
cho Nam Nhã Ý và Trang Bích Lam vì tôi mà nhỡ hết mọi việc.
Nghiến chặt răng, tôi lấy tấm khăn trong tay áo ra, quấn vào vết thương rồi buộc chặt lại.
Nỗi đau như bị cắt thịt, cả trời đất trong giây phút ấy bỗng nhiên tối sầm lại.
Tôi nín chặt hơi thở, không dám giảm lực ở bàn tay xuống, lại mím môi thắt chặt thêm đôi chút, buộc nút lại rồi buông y phục xuống, bàn tay vẫn còn run run.
Sau khi làm
xong một loạt các động tác trên, tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn như
không còn chút sức lực nào, ngay cả ngồi cũng chẳng vững nữa, đành nhắm
mắt lại tựa lưng vào cái cây phía sau, tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Lúc
này tôi chỉ mong rằng khi Trang Bích Lam tới đây, tôi có đủ sức để cùng
bọn họ tiếp tục chặng đường trốn chạy phía trước, nhanh chóng tiến về
nơi mà tôi ngày mong đêm ngóng, để từ đây có thể cùng Trang Bích Lam, có lẽ còn thêm cả Nam Nhã Ý, trọn đời trọn kiếp, an bình tĩnh lặng sống
bên nhau.
Nước chảy
trên mặt tôi lúc này không chỉ có mỗi nước mưa mà còn cả mồ hôi, nước
mắt. Tôi chẳng buồn đưa tay lên lau. Tiếng sấm không ngừng vang rền kinh động cả một vùng trời cũng chẳng thể khiến tôi sợ hãi được nữa. Lúc này tôi lặng lẽ ngồi đó đợi, nỗi đau đớn tột cùng ở dưới chân từ từ tan
biến.
Khi đã định thần lại, tiếng mưa rơi xung quanh dường như đã nhỏ lại, tiếng động không phải của tự nhiên lại rõ rệt vô cùng.
Bộp, bộp, bộp…
Dường như là tiếng bước chân của con người, rất chậm, rất nhẹ, nhưng lại lọt vào tai tôi trong lúc mưa gió mịt mùng thế này. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng
người này đang tiến về phía tôi ngồi.
Tôi nhanh
chóng quay đầu lại, trong cơn mưa mờ ảo, tôi n