
nh thoảng cũng hay thay đồ giản
dị, cưỡi trên lưng con ngựa cao to cùng chàng phi vút ra bờ cỏ rộng lớn
bên ngoài thành. Có điều từ sau khi nhập cung, tôi chẳng nhìn thấy ngựa
chứ đừng nói là cưỡi, vậy nên cũng lạ lẫm nhiều.
“Cái đó… muội vẫn còn nhớ. Có điều lâu rồi không cưỡi, chỉ sợ nhất thời vẫn chưa quen lắm”.
Trang Bích
Lam lại nhìn sang phía Nam Nhã Ý mỉm cười nói: “Vậy nếu như thật sự có
kẻ địch tìm đến, muội hãy cùng Thanh Vũ cưỡi ngựa chạy trước, chúng ta ở lại chặn phía sau”.
Nam Nhã Ý mỉm cười hân hoan nói: “Được thôi, chút nữa muội sẽ thay y phục thuận tiện đi lại hơn”.
Trang Bích
Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ta giao lại Thanh Vũ cho muội đấy.
Trên xe có nước, hai người hãy rửa ráy mặt mũi rồi ăn chút đồ đi, chuẩn
bị sẵn tinh thần, không có việc gì thì đừng xuống khỏi xe, để tránh lộ
tung tích. Nếu như có biến, hai muội lập tức phải bỏ đi trước, biết
không?”
Nam Nhã Ý
đưa tay búi lại mái tóc có phần lòa xòa buông xõa trên đôi vai, cầm một
chiếc trâm vàng hoa văn tuyệt đẹp cố định lại rồi nói: “Trang huynh,
huynh nói xem, những người đang đi theo chúng ta liệu có phải ám vệ do
phủ Nhiếp chính vương phái tới?”
Trang Bích
Lam than thở trong ảo não: “Có lẽ vậy. Nếu như là người của Đường Thiên
Trọng thì chắc… chắc không dễ dàng gì cắt đuôi đâu”.
Chàng thúc ngựa đi về phía trước, tôi lại càng ngày càng cảm thấy bất an, quay sang hỏi Nam Nhã Ý: “Ám vệ… là cái gì?”
Tôi với
Trang Bích Lam từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, thân thiết vô cùng, nếu
là ba năm trước, chẳng có chuyện gì trong cuộc sống của chàng mà tôi
không biết. Thế nhưng sau khoảng thời gian dài xa cách nhau, thời gian
vô tình đã ngăn cách giữa hai chúng tôi, thậm chí tôi cũng chẳng thể
thấu hiểu được suy nghĩ của chàng như Nam Nhã Ý.
Nam Nhã Ý
cầm chiếc chậu đựng nước sạch vừa rửa mặt lại vừa trả lời tôi: “Chính là một đội cao thủ được Nhiếp chính vương nuôi dưỡng riêng, bên ngoài thì
mang danh là hộ vệ vương phủ, nhưng không hề thuộc quyền quản lý, điều
động của triều đình. Nhiếp chính vương và Đường Thiên Trọng đều là những người có dã tâm lớn, không những đào tạo đám cao thủ này trong Kinh
thành mà còn sắp xếp rất nhiều thân tín ở các châu phủ, thôn làng để
tăng cường hệ thống tai mắt cho bản thân. Nếu như Đường Thiên Trọng phát hiện sớm, dùng bồ câu đưa thư thông báo tình hình mọi chuyện cho số ám
vệ này thì khả năng chúng ta bị phát hiện là rất cao”.
Tôi trầm
ngâm nói: “Có điều nếu như bọn chúng không ra tay thì có lẽ cũng chưa
dám khẳng định người ngồi trong xe là chúng ta. Từ lúc bắt đầu xuất phát đến giờ, chúng ta chưa từng xuống xe. Chiếc xe ngựa rời khỏi điểm ban
đầu bằng con đường khác chắc cũng chưa bị phát hiện chân tướng sớm như
vậy”.
“Cho nên bọn chúng mới chưa động thủ, còn đang chờ xác định rõ thân phận của chúng
ta, hoặc giả chờ đợi mệnh lệnh từ phủ Nhiếp chính vương”. Tỷ tỷ dùng
chiếc khăn lụa lau mặt rồi nói tiếp: “Tuy rằng tỷ vẫn luôn bị lạnh nhạt
vứt bỏ ở biệt viện ngoại thành, nhưng nói chung cũng khá tự do, của hồi
môn mang theo cũng không ít, bỏ lợi lộc mua chuộc kẻ dưới nghe ngóng
tình hình cũng không phải vấn đề gì khó khăn, vậy nên cũng biết được một số tình hình ở trong phủ Nhiếp chính vương”.
“Lúc rảnh rỗi, tỷ cũng ra ngoài cưỡi ngựa sao?”
Tôi bất giác đưa câu hỏi, rồi cúi xuống rửa mặt.
Làn nước mát lạnh đọng trên da khiến cho đầu óc tôi cũng tỉnh táo ra nhiều. Con gái
phương Bắc tuy hào sảng, mạnh mẽ, thế nhưng trước khi xuất cung, Nam Nhã Ý cũng giống như tôi, bị nhốt trong chốn thâm cung lâu ngày, không hề
có cơ hội luyện tập cưỡi ngựa. Thế nhưng khi Trang Bích Lam bảo tỷ tỷ
thừa cơ thì dẫn tôi chạy trốn mà trước đó không hề hỏi xem tỷ tỷ có biết cưỡi ngựa hay không.
Nam Nhã Ý
quả nhiên đáp lại: “Trước kia tỷ biết cưỡi ngựa, sau đó thấy trong biệt
viện có nuôi ngựa nên thỉnh thoảng cũng ra ngoài hoạt động cho giãn
xương giãn cốt. Đương nhiên… sau đó khi tỷ gặp Trang Bích Lam, tỷ đã hạ
quyết tâm sẽ cùng hai người rời khỏi đây, nên cũng ra sức luyện tập một
khoảng thời gian”.
Tỷ tỷ mỉm
cười, trên má xuất hiện đôi chút thẹn thùng, rồi đưa tay khoác qua vai
tôi nói: “Thanh Vũ, muội cứ an tâm, thật sự đến lúc vạn bất đắc dĩ phải
cưỡi ngựa chạy trốn, hai chúng ta cùng ngồi trên một chú ngựa, chỉ cần
muội ôm tỷ thật chặt là được”.
Tôi khẽ nhoẻn miệng cười rồi nói: “Ồ… vậy thì muội cũng an tâm rồi”.
Sau khi hai
chúng tôi rửa ráy mặt mũi xong, liền thay sang y phục thuận tiện, gọn
gàng hơn, rồi ăn qua loa vài món ăn, lại lặng lẽ nhòm ra ngoài cửa sổ,
không thấy bất cứ hiện tượng khác thường nào hết.
Nam Nhã Ý
mỉm cười nói: “Có lẽ trên đường chúng ta bỏ trốn đã tự mình nghi thần sợ quỷ thôi. Nếu như là người của phủ Nhiếp chính vương thì đã lộ diện từ
lâu rồi. Bây giờ càng ngày càng đi xa khỏi Thụy Đô, đâu có ích lợi gì
cho hành động của bọn chúng chứ?”
Mắt tôi nhìn thấy chiếc xe đi qua con đường nhỏ hẹp tiến ra đường cái quan bằng
phẳng, chiếc xe không còn rung lắc nữa. Có điều thời tiết càng ngày càng oi bức, tấm rèm được hạ xuống hế