
Thấy vậy, hắn sung sướng ra mặt. Cô định từ
chối cho mất mặt một phen thì từ đâu chui ra một tên công tử
bột khoác cổ hắn.
“Khánh lâu rồi không gặp! Vẫn theo kiểu thời trang này à?” – Tên con
trai đó như “một con chó” vui mừng khi thấy chủ về vậy. (*cái này là suy nghĩ của ss Nhi đấy không phải tớ đâu*)
Còn tên Khánh vẫn chăm chú nghe câu trả lời của Nhi không rời mắt.
Tên con trai kia thấy vậy liền thì thầm to nhỏ gì đó với tên
khánh. Nhi cảm thấy hơi khó chịu vì bị biến thành kẻ thứ ba
nên quay ra bảo ba đi chỗ khác. Nhưng...ba đâu rồi? Lướt qua xung
quanh, cô không nhìn thấy bóng dáng của người cha “lương tâm” của mình. Bây giờ thì cô sững người, máu nóng dồn căng trên đỉnh
đầu, khuôn mặt đỏ ủng vì tức giận. Chính xác là vì cô đã bị mắc mưu của “ông già rang mãnh” đó! Nhi thở dài đành quay ra
tự mình chào tạm biệt thì hình bóng của hai tên con trai đã
biến đâu mất. Cô trợn tròn mắt. Cái quỷ gì đang diễn ra với cô vậy? Cùng một lúc bị leo cây hai lần. Nhi oán giận, tất cả
là đều tại ba đã mang cô đến nơi “chó tha” này. Rồi xem cô sẽ
cho lão biết tay. Nhi vội cầm chiếc ly nước lọc trên bàn, tu
một hơi cạn rồi đi khuất dần về phía cuối bụi hoa hồng đằng
trước. Nhưng cô đâu biết rằng, nơi ấy đang có một ai đó đang ngự trị.
Nhi bước đi chậm dãi trên từng bậc thang gỗ, xung quanh đây được bao phủ bởi những khóm hoa hồng trắng tinh khiết, long lanh từng
giọt sương đêm. Nhìn chúng, Nhi cảm thấy có cái gì đó rất thâm quen mà không tài nào nhớ ra. Nhẹ nhàng đi qua lối rẽ, trước
mặt cô, một khung cảnh vắng lặng không bóng người, chỉ có một
chiếc bàn, chiếc ghế bằng đá cẩm thạch nằm đó. Trên bàn là
một chai rượu đã được mở lắp và một cái ly. Lại gần đó, Nhi
đoán mới có người ở đây nhưng sao không khí lại lạnh lẽo đến
như vậy? Đáng lẽ phải có một chút dư vị của hơi ấm chứ! Cô
nhìn thoáng qua xung quanh thì thấy một chiếc ghế cũng bằng đá cẩm thạch ở phía cuối. Nhưng nó lại phủ một màng bụi rất
dày, chứng tỏ đã lâu không có người sử dụng nó. Tại sao chủ
nhân nơi này lại không để nó gần đây mà cô độc ở đó? Phải
chăng cái ghế đó chỉ dành riêng cho mội ai?
Nhi chậm dãi ngồi xuống cạnh bàn. Từ chỗ này nhìn ra là một khung cảnh thật đẹp và lung linh. Từng hàng liễu ngả mình phất phơ theo gió, ánh trăng huyền ảo chiếu rọi xuống khóm hoa
hồng. Giờ thì Nhi mới nhận ra, bữa tiệc này được diễn ra ở
ngoài trời. Thật không thể đoán ra được! Đằng kia những ánh
đèn hào nhoáng che lấp ánh trăng làm cho người ta cứ ngỡ mình
đang ở một căn phòng lộng lẫy mà vẫn cảm thấy nhẹ nhàng, thư
thái. Điều này càng khiến Nhi ngưỡng mộ người thiết kế tài ba kia. Nhi cầm ly rượu lên nhấm nháp hương vị. Đúng là ngon hơn
bình thường! Cô khẽ nở một nụ cười thoải mái. Nơi đây thật bình yên và tĩnh lặng! Chỉ có tiếng gió thoảng qua hay tiếng xào
xạc của hàng liễu. Nhi thích nơi này bởi nó xoa dịu cho tâm
hồn cô, mang cho cô một cảm giác dễ chịu, thoải mái mà lâu lắm rồi cô chưa từng nhớ đến.
Bỗng có một tiếng động từ phía cuối hành lang. Một người con trai
đẹp như một vị thần xuất hiện trước mặt cô, làm cho con tim
bỗng loạn nhịp. Anh ta thật đẹp nhưng lạnh lùng quá!
(* Oa!ca ca xuất hiện rỒy =>vỗ tay:
cháp...cháp...*)
Nhi lặng ngắm nhìn tên con trai, đặc biệt là đôi mắt của hắn. Nhi
không thể nào diễn tả được nó, ánh mắt đó sâu thăm thẳm nhưng
lại chống rỗng không cảm xúc. Đôi mắt ấy đen láy...không nó có màu gì đó rất mông lung như đang che dấu một điều bí ẩn mà cô không tài nào đoán ra được. Nhi chỉ có thể thấy: Đôi mắt đó
rất lạnh và cô đơn! Cô bỗng giật mình, tại sao cô lại quan tâm
đến đôi mắt của tên con trai đó? Tại sao cô muốn lại gần và...
Nhi cứ đắm chìm trong suy nghĩ mà đâu biết người con trai đẹp tựa
vị thần kia cũng đang đánh giá cô. Hắn hơi níu mày nhìn người
con gái kia. Cô ta mặc một chiếc váy mà hồng phấn dài phủ
xuống đầu gối, khoác một cánh áo trắng che lấp bờ vai mảnh
khảnh. Mái tóc hơi hung nâu khá dài loăn quăn trước ngực.(*chú
ý: đây là do nàng Nhi trang điểm thui, bình thường thì khác*)
Một cơn gió nhè nhẹ thoảng qua khiến mái tóc thiếu nữ bay bay
lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, đẹp đẽ như búp bê. Hắn ta khá chú
ý đến đôi mắt mà cô ta dành cho mình. Sự thương cảm? Không,
không phải! Nó chất chứa một cái gì đó khiến hắn bỗng thấy
ấm áp lạ kỳ.
Nhưng dù người con gái kia có đẹp đến đâu thì với tên con trai đó
cũng trở lên miễn d