80s toys - Atari. I still have
Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325375

Bình chọn: 9.00/10/537 lượt.

ì, chẳng lẽ em lại chạy tới chỗ Lục Lệ Thành hỏi : "Này, nghe nói Hứa Liên Sương chửi anh, chửi thật không ? Chửi cái gì vậy ?" Lẽ nào em chán sống rồi sao ? Nếu chị muốn biết, trực tiếp hẹn gặp mấy vị tham gia yến hội hôm đó đi, nói chuyện với bọn họ không phải còn tốt hơn sao ? Mấy lão già đó, bình thường trông quan cách mười phần, nói ra cũng không kém cạnh so với mấy bà tám đầu đường đâu."

Đại tỷ lại chống cằm suy nghĩ, có vẻ như cảm thấy đề nghị này của tôi khá hiệu quả. Tôi không thèm để ý, lập tức đi vào phòng bếp múc cho mình một bát canh.

Đại tỷ nhìn tôi cười hi hi : "Lục Lệ Thành từng theo đuổi Hứa Liên Sương sao ?"

"Vâng, đã từng theo đuổi, bây giờ thì không rõ lắm. Bất quá ..." Tôi trừng mắt nhìn đại tỷ : "Chuyện này nhất định chị không được nói cho bất kỳ ai, bằng không em với chị tuyệt giao."

Đai tỷ há hốc mồm, giật mình hỏi : "Là thật sao ? Chị lại nghĩ là bên ngoài đồn đại quá lên. Nghe nói Hứa lão gia giận tới mức suýt nữa hất tung bàn, đúng không vậy ?"

"Giả đấy."

Đại tỷ lại lập tức ghé sát tới cạnh tôi : "Cô biết gì nữa hả ?"

Tôi uống một ngụm canh, chậm rãi đáp : "Đại tỷ, sự anh minh sáng suốt của chị đi đâu cả rồi. Ma Lạt Năng công khai lộ ra cô ấy là bạn gái của Tống Dực, đào góc tường cha cô ấy, chắc chắn cha cô ấy sẽ nổi giận. Nhưng đó là ai chứ. Hứa Trọng Tấn. Thuộc hạ dưới tay hơn một trăm bảy mươi vạn đó ! Người như vậy có thể tức giận tới mức hất đổ bàn sao. Mấy người như bọn mình chỉ nắm giữ hai ba ngàn đối tác cũng làm chuyện này rồi."

"Ừm, cũng đúng." Đại tỷ gật đầu : "Không biết rốt cuộc là Hứa lão gia đuổi Tống Dực ra khỏi Trung Quốc, hay Hứa Liên Sương khiến Lục Lệ Thành tuyệt vọng hoàn toàn ?"

Tôi đứng dậy, bỏ bát ra phòng bếp : "Em đi ngủ."

"Khoan đi vội." Đại tỷ túm lấy tôi, hồi lâu không nói gì. Tôi chỉ đành ngồi xuống : "Chị muốn nói gì chứ ?"

Đại tỷ hỏi : "Cô giữ vai trò gì trong quan hệ tam giác giữa ba người đó ?"

Tim tôi thoáng ngừng lại, nói không nên lời.

"Tô Mạn, cô nên nghĩ lại phân lượng của mình, hướng đi của chúng ta cũng không phải theo ngạch giải trí, càng nhiều chuyện xấu càng thành công, chúng ta chỉ có nhiệm vụ quản lý tiền cho khách hàng, mà những người quản lý tiền, khách hàng chỉ cần những người có hình tượng, trầm ổn, kín đáo, tin cậy, chứ không phải một kẻ ngày nào cũng lên trang nhất. Đây là lý do khiến sự nghiệp hiện tại của Lục Lệ Thành đã rất nguy hiểm. Đương nhiên, Tống Dực cũng không tốt đẹp gì hơn, Hứa Liên Sương chẳng hiểu gì cả, cô ấy gây chuyện như thế, người bị thiệt hại không chỉ có Lục Lệ Thành. Có điều dù sao bọn họ cũng là đàn ông, hơn nữa sau lưng Lục Lệ Thành nước nông sâu ra sao, chẳng ai biết. Tống Dực thì cùng lắm quay lại Mỹ, Hứa Liên Sương là công chúa, lại càng không phải lo lắng tới tương lai, có điều cô thì ...." Vẻ mặt đại tỷ vô cùng nghiêm túc : "Cô chỉ là một người bình thường, cô không thể chơi đùa cùng bọn họ, cô không có tư bản."

"Em hiểu mà."

Đại tỷ buông tôi ra : "Đừng trách chị nói khó nghe."

"Em đâu phải đứa trẻ con nữa, lời nào nói là quan tâm, lời nào nói chỉ đưa đẩy, em phân biệt được mà."

Đại tỷ cười : "Đi tắm đi. Bát để đâu rồi, chị ăn xong rửa cho."

"Vâng"

Ngày chầm chậm trôi qua, thân thể của cha dần gầy yếu đi, lượng cơm hàng ngày cũng ít dần, Lục Lệ Thành, Tống Dực và Ma Lạt Năng đều nhìn rõ sự thay đổi của cha tôi. Không nói tới Lục Lệ Thành và Tống Dực, ngay cả Ma Lạt Năng cũng không nhắc tới chuyện thị phi trước mặt tôi nữa, không biết nàng lấy đâu ra một đống truyện cười, mỗi ngày lúc tới thăm tôi, lại kể cho tôi và cha tôi nghe một truyện, làm chúng tôi cười lăn cười bò.

Thời gian hoạt động mỗi ngày của cha tôi dần ngắn lại, người cha càng dễ mệt hơn, những lúc nói chuyện với tôi, vừa nói mấy câu đã ngủ rồi.

Tôi không dám đi hỏi thầy thuốc, tôi chỉ ôm hy vọng của tôi, mỗi ngày ở bên cha tôi. Cho dù ông ấy ngủ, tôi cũng không nghĩ tới việc rời khỏi.

Bây giờ tôi lại có một đam mê mới : trong những lúc cha tôi ngủ, tôi lại thích ngồi sắp xếp lại này nọ. Tôi mua một album lớn rất đẹp, lại lấy tất cả ảnh cũ của cha mẹ sửa sang lại cài vào album theo đúng trình tự thời gian, lại viết chú thích thêm những chuyện cũ vào bên cạnh. Tháng tư là sinh nhật của cha tôi, tôi muốn sửa sang hoàn chỉnh, làm quà tặng sinh nhật cha tôi.

Bây giờ tôi mới ghép tới ảnh chụp lúc tôi sinh ra, tôi đặt tấm ảnh chụp tôi lúc một trăm ngày đặt dưới ảnh chụp chung của cha mẹ tôi, lại viết :

Ba mẹ và công chúa nhỏ có mặt trên đời vào tháng chín. Theo như mẹ nói lúc sinh rất xấu, tóc vàng hoe, trông bộ như thiếu dinh dưỡng. Lại như cha nói, lúc sinh đã rất đẹp, tóc vàng óng, giống trẻ con ngoại quốc.

Lúc tôi lên tiểu học, cha tôi dẫn tôi tới quảng trường Thiên An Môn chụp ảnh chơi diều. Trời xanh mênh mông, tòa thành màu son đỏ, cha hào hoa phong nhã, tôi cười híp mắt. Tôi lại viết bên cạnh :

Tấm ảnh này rất đẹp, vì người chụp ảnh rất yêu hai người trong tấm ảnh, tấm ảnh rất đẹp vì nó phản ảnh lại tình yêu vô hạn của người chụp.

Tôi sắp xếp lại ảnh, giống như sắp xếp lại toàn bộ khoảng thời gian hai mươi nă