XtGem Forum catalog
Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325410

Bình chọn: 10.00/10/541 lượt.

tiếng người nói nhốn nháo, nhưng tôi không nghe rõ nổi lấy một câu.

Tôi nắm chặt bàn tay đang dần lạnh đi của cha tôi, không chịu buông ra. Từ nay về sau, không còn ai nói đi nói lại mãi bên tai tôi, không còn ai bắt tôi đi xem mắt, cũng không còn ai gọi điện nhắc tôi không được thức đêm nữa.

Trong vòng chưa tới nửa năm, tôi đã mất đi hai người yêu thương tôi nhất trên thế gian này. Sau này, trên thế giới này, tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi rồi.

Ma Lạt Năng quỳ cạnh tôi, quay mặt tôi nhìn về phía nàng : "Mạn Mạn, cậu còn có người thân, cậu quên rồi sao ? Bọn mình đã nói cả đời này sẽ là chị em, mình đã đáp ứng cha cậu rồi, mình chính là chị gái của cậu."

Tôi ngây người ra nhìn nàng trong giây lát, rồi ôm lấy nàng, vùi đầu vào vai nàng, nước mắt chảy ra như thác lũ. Nàng khóc cùng tôi. Tôi càng khóc, tiếng khóc càng lớn, dần dần, vứt bỏ hết thảy những kiềm chế, những ẩn nhẫn của một người trưởng thành, gào khóc ầm ĩ như một đứa trẻ con.

Ma Lạt Năng vẫn ôm chặt lấy tôi, để mặc cho tôi phát tiết hết thảy những đau khổ và những níu kéo không bỏ được của mình, cho đến lúc tôi khóc ngất đi trong lòng nàng.

Tôi vừa mở mắt ra, đã có người hỏi : "Tỉnh rồi sao ? Muốn uống nước không ?"

Là Tống Dực. Tôi hỏi : "Ma Lạt Năng đâu rồi ?"

Anh đáp : "Cô ấy và Lục Lệ Thành nấu cơm ở ngoài kia, anh phụ trách chờ em tỉnh lại."

Tôi ngồi dậy, một ngày trời không ăn cơm, người cũng như nhũn ra, Tống Dực vôi đỡ lấy tôi, đưa cho tôi một ly nước chanh : "Uống tạm cốc nước chanh đã."

Tôi uống cạn cốc nước chanh :"Em muốn rửa mặt trước đã rồi mới ăn cơm."

"Được."

Tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn bóng mình trong gương, trải qua mấy tháng vừa rồi, tôi cũng gầy vô cùng, cằm nhọn ra, trông mắt càng to hơn, vừa nãy khóc nên đã sưng đỏ, nhìn thoáng qua tiều tụy vô cùng, chẳng trách ánh mắt cha nhìn tôi đầy lo lắng như thế. Lồng ngực tôi như nghẹn lại, lại muốn rơi nước mắt, vội vàng hất nước lạnh lên mặt, cố nuốt lệ vào lại. Nhìn khuôn mặt ướt sũng nước trong gương của mình, tay tôi liền chạm vào mặt gương, chỉ vào trán mình, tự nói rất chân thực : "Mày đã đáp ứng cha cái gì ? Mày không thể để hai người lo lắng được. Mày có thể nhẫn tâm để hai người lo lắng sao ?"

Hít mấy hơi thật sâu, tôi vội vàng rửa mặt, chải qua lại đầu, lại sửa sang lại toàn thân từ trên xuống dưới.

Lúc đi ra, đồ ăn đã bày đầy trên bàn, tôi nói : "Thơm quá, chắc chắn không phải tay nghề của Ma Lạt Năng."

Ma Lạt Năng vô cùng bất mãn : "Cái gì chứ ? Mỗi món ăn này đều có công lao của mình đấy nhé, hành là mình rửa nhé, gừng là mình thái nhé, tỏi là mình bóc nhé.Có đúng không Lục Lệ Thành ?"

Lục Lệ Thành nói với vẻ bực bội : "Đúng vậy, công của cô là lớn nhất. Tôi cần gừng thái chỉ, cô lại cắt thành khối, tôi cần hành băm nhuyễn, cô lại cắt thành từng đoạn, nói cô hai câu, cô lại lầm bầm."

Ma Lạt Năng bất mãn, cầm cái thìa múc cơm định đánh anh ta một cái, Lục Lệ Thành vội né sang một bên. Ma Lạt Năng vừa xới cơm cho tôi vừa nói : "Thực đúng là mơ cũng không ngờ là tài làm bếp của đồng chí Lục Lệ Thành lại tốt như vậy, tương lai người nào làm vợ anh ta thật có phúc."

Tôi cười, thuận mồm nói : "Không phải cậu hối hận rồi đấy chứ ?"

Vừa nói buông mồm, cả hai người cùng sững lại giật mình, Lục Lệ Thành lập tức cười nói : "Mau ăn cơm thôi."

Tôi ngồi vào chỗ, bắt đầu ăn cơm, cố gắng ăn thật nhiều, dù rằng chẳng thấy chút mùi vị gì cả.

Ba người bọn họ cùng nói chuyện với tôi, thấy có vẻ như tôi ăn ngon lành, đều cùng vui vẻ. Có điều lúc tôi đòi xới thêm bát thứ hai, Lục Lệ Thành đã nhanh cầm lấy bát, không cho tôi ăn thêm nữa : "Nhịn đói cả một ngày, đừng ăn nhiều một lúc như vậy."

Tống Dực nói : "Đừng cố ép mình, bi thương cũng cần thời gian để phai nhạt."

Tôi không nói gì nữa, ngồi lên ghế, bọn họ cùng ngồi xung quanh, Ma Lạt Năng bắt đầu trình bày kế hoạch tang lễ, hỏi tôi có ý kiến gì không. Ma Lạt Năng đưa cho tôi xem mấy tấm hình : "Đây là mấy cái mộ mà bọn mình đã lựa, đều rất tốt, mình lựa là tro cốt của chú và dì cùng hợp táng, cậu thấy sao ?"

Tôi gật đầu. Ba người bọn họ đã suy nghĩ rất cẩn thận, tôi liền đáp : "Cám ơn mọi người, nếu lúc này đây mà không có mọi người, mình không biết mình phải ..."

Ma Lạt Năng "kêu" một tiếng : "Cậu lại khách khí với mình sao ? Cậu có tin là lúc nào xong mình sẽ tính sổ với cậu không ?"

Lục Lệ Thành cười thản nhiên nói : "Tôi nhớ là có người nào đó đã nói, không thể dùng lời để cảm tạ, mà dấn thân vào lửa cũng cam lòng."

Tống Dực chỉ nhìn tôi, không nói gì.

Dưới sự trợ giúp của ba người bọn họ và đại tỷ, lễ tang của cha mẹ tôi đơn giản mà long trọng.

Sau khi an táng cho cha mẹ tôi xong, sổ tiết kiệm của tôi vẫn còn hơn năm vạn. Đại tỷ sợ mình tôi nhàn rỗi quá sẽ thương tâm quá độ, nên đề nghị tôi đi làm ngay, hứa sẽ tìm cho tôi một công việc tốt, nhưng tôi đã cự tuyệt ý tốt của chị ấy. Đại tỷ khuyên bảo tôi, lại nhìn thân hình gày gò yếu ớt của tôi, liền nói : "Nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian cho tốt, để khôi phục chút nguyên khí đã."

Tôi nói với đại tỷ, vì tạm thời tôi chưa muốn đi làm, không cần ở tr