XtGem Forum catalog
Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325361

Bình chọn: 8.5.00/10/536 lượt.

Ma Lạt Năng cười : "Xem ra cậu cũng thực hưởng thụ, bọn mình phải đấu tranh tới sức cùng lực kiệt bên ngoài, không còn nguyên hình vẹn tướng, thế mà cậu ở đây giả làm lão nông Đỗ Lăng[1'>"

“Bệnh viện là một nơi kỳ quái, ở đây sinh và tử, vui và buồn, yếu đuối và kiên cường, tàn nhẫn và dịu dàng đều cùng quy tụ. Mỗi ngày ở trong bệnh viện, đôi khi mình có cảm giác như mình đã sống tới năm trăm năm, đã trải qua hết sinh lão bệnh tử, yêu hận mừng giận. Hôm nay, mình và cha mình đi tới phòng sơ sinh xem trẻ con, trong phòng toàn là trẻ con cả, khung cảnh đó trông thật khiếp sợ, mà lại có một cảm giác tự nhiên giác ngộ không thể hiểu nổi, lần sau mình sẽ dẫn cậu đi thăm một chút."

"Mạn Mạn ..." Giọng Ma Lạt Năng ẩn chứa chút lo lắng : "Cậu có khỏe không ? Có phải chăm sóc cho chú nhiều quá nên mệt mỏi quá rồi phải không ?"

"Không đâu ! Mấy ngày nay ngoại trừ lo lắng cho bệnh tật của cha mình, những mặt khác đều có một cảm giác vui thích không nói nên lời. Tựa như chỉ có lúc mình còn nhỏ, mới có được cái cảm giác tự do tự tại như thế. Lúc học tiểu học rồi, lại phải chăm chỉ học hành, để có thể lên được trường THCS trọng điểm, lên được trường THCS trọng điểm rồi, lại phải cố để vào trường PTTH trọng điểm, lên PTTH trọng điểm rồi lại muốn thi đỗ trường đại học trọng điểm, sau đó tốt nghiệp, đi làm, hình như lúc nào cũng bận rộn cả ! Bận tới mức chỉ có cuối tuần về nhà ăn cơm mới có thể gặp mặt cha mẹ. Chưa bao giờ cha mình và mình gần gũi được như thế này, bây giờ hai cha con bọn mình có thể bỏ ra ba bốn giờ chỉ uống hai chén trà, nhàn nhã tự tại lắm."

Ma Lạt Năng liền cười nhạo tôi : "Mới không đi làm được mấy ngày, đã ra cái vẻ ẩn sĩ nơi sơn thủy. Không khéo chỉ vài ngày nữa sẽ coi bọn mình là đám tục nhân hồng trần, không thích quan hệ nữa rồi ?"

Tôi quay nhìn nàng, nói rất dịu dàng : "Đối với người khác thì có thể, chứ đối với cậu thì vĩnh viễn không."

Ma Lạt Năng lè lưỡi nhìn tôi, nửa giỡn nửa thật nói : "Nếu mình kể lại cho cậu một chuyện, không biết cậu có thể vẫn nói như thế không."

"Vậy cậu nói thử mình nghe xem nào."

"Mâu thuẫn giữa Lục Lệ Thành và Tống Dực, hẳn cậu đã biết "

"Ừm."

"Không biết vì cái gì mà cha mình lại thích Lục Lệ Thành, mà ghét Tống Dực như vậy. Ông ấy thầm giở thủ đoạn, ngáng chân Tống Dực khắp nơi, Lục Lệ Thành cũng không phải người tốt, gặp cơ hội tốt lập tức ra tay, bỏ đá xuống giếng...." Vẻ phẫn nộ của Ma Lạt Năng chợt chuyển sang xấu hổ, nhìn tôi đầy dò xét.

Tôi liền nói : "Không sao cả, cậu cứ nói tiếp đi, mình không sao cả."

Ma Lạt Năng cố kiềm chế lại ngữ điệu : "Có lẽ Lục Lệ Thành cũng nhận ra đây là cơ hội ngàn năm một thuở để có thể đánh bại Tống Dực, nên anh ta nắm lấy hết thảy mọi cơ hội, không chút lưu tình tấn công Tống Dực. Cậu đừng tưởng trước mặt cậu anh ta vừa nói vừa cười với Tống Dực, lại cùng chơi cờ với ba cậu, khi ở công ty anh ta hoàn toàn biến thành một người khác hẳn, tàn nhẫn vô tình. Đám nhân viên trong công ty thì toàn loại tường đổ cùng xô, dạo gần đây công việc của Tống Dực rất khó khăn, nhưng không chút biểu lộ, thành ra mình chẳng biết gì cả. Ngày hôm đó mình tới gặp anh ấy, trong lúc vô ý nghe thấy lễ tân nói về anh ấy, mình mới biết đám nhân viên quèn trong công ty cũng dám dẫm lên đầu lên cổ anh ấy rồi. Cậu không nghe thấy mấy câu mà đám con gái kia nói đâu, lúc đó nghe thấy mình chỉ muốn xông lên tát cho bọn nó mấy cái ..." Mắt Ma Lạt Năng đỏ lên, không nói nổi nữa.

Tôi liền hỏi : "Cậu xông lên tát thật hả ?"

"Không, mình nhịn ! Không muốn người khác lại cười nhạo Tống Dực, nói anh ấy quen một đứa con gái đanh đá. Bất quá sau đó bọn nó cũng bị mình dọa khiếp." Ma Lạt Năng nhìn tôi chần chừ một lát.

Tôi lại nói : "Không sao cả, cậu cứ nói tiếp đi."

"Lúc đó mình chẳng làm gì cả, chỉ đi tới chỗ đó, nói với bọn họ rằng mình là bạn gái của Tống Dực, muốn tìm Tống Dực. Sau đó, mình tính toán lại mọi nguyên nhân đều xuất phát từ cha mình, mình chỉ đành cởi chuông đành tìm người buộc chuông. Mình thừa lúc công ty anh ấy và khách hàng gặp mặt, chạy tới gặp Tống Dực, còn cố tình làm rất nhiều động tác thân thiết trước mặt mọi người, Tống Dực cũng chỉ đành giới thiệu với mọi người : "Đây là bạn gái của tôi". Mình lại cố tình gọi điện cho thư ký của cha mình, nói mình quên mang ví tiền, kêu anh ta mau cầm tiền tới cho mình. Đợi tới khi anh ta tới, tất cả mọi người đều biết mình là con gái của Hứa Trọng Tấn, đám người kia trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức thay đổi thái độ đối với Tống Dực."

Tôi nói : "Thế thì cũng chẳng có gì lắm "

Ma Lạt Năng khẽ nói : "Vốn mình chỉ định cho đám người này một cái cảnh cáo, nói cho bọn họ biết rằng dù cha mình có không thích Tống Dực đi chăng nữa, thì con gái của ông ấy vẫn thích, mâu thuẫn giữa cha mình và Tống Dực chỉ là mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân, tốt nhất bọn họ đừng có nhúng tay bừa vào, nếu không vạn nhất ngày nào đó Tống Dực trở thành con rể của cha mình, ngày của bọn họ tất không ra gì. Lúc đó mình làm như thế, tựa như ném vào đó một quả bom, chỗ đó loạn thành một đám, trông Tống Dực chẳng có