
úc lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi lập tức đứng bật dậy, nhưng không có đủ dũng khí đi vào. Tống Dực và Lục Lệ Thành liếc nhau một cái, Lục Lệ Thành và Ma Lạt Năng ở lại, cùng tôi vào chỗ cha tôi, Tống Dực đi ra nói chuyện với thầy thuốc.
Cha tôi cao 1m78, nặng 150 cân[1'>, xem như đúng tiêu chuẩn của một vị đại hán phương bắc, thế mà hôm nay trên giường bệnh nhìn cha có lẽ chỉ còn 90 cân, ngay cả thở tựa như cũng phải cố hết sức. Tôi ngồi sụp xuống trước giường cha, cầm tay cha, áp vào má mình.
Ở phía xa xa, tiếng trò chuyện giữa Tống Dực và bác sĩ truyền loáng thoáng vào tai tôi : "Tế bào ung thư làm cho phủ tạng trong người bệnh nhân suy kiệt cả.... Ý chí của bệnh nhân vô cùng kiên cường, hiện giờ ông ấy toàn dùng sức mạnh của ý chí để duy trì sự sống..... chẳng mấy đâu, phải chuẩn bị tư tưởng sẵn...."
Cha mở to mắt, nhìn tôi, tôi ghé sát vào tai cha nói : "Cha ơi."
Cha muốn cười, nhưng lại nhăn mày đầy thống khổ. Tôi muốn khóc, nhưng chỉ có thể mỉm cười.
Cha nhìn tôi đăm đắm trong chốc lát, rồi lại hôn mê tiếp.
Tôi ngồi canh trước giường cha tôi không nhúc nhích. Tống Dực và Ma Lạt Năng kêu tôi ăn cơm, tôi chỉ ăn được mấy miệng, đã nôn sạch, bọn họ không ép nữa, đành cho tôi uống nước.
Cha tôi lúc thì hôn mê, lúc thì tỉnh lại. Lúc hôn mê, những tiếng rên rỉ đầy thống khổ của cha thầm thoát ra từ cổ họng, lúc tỉnh lại, cha chỉ nhìn tôi đăm đăm.
Lục Lệ Thành và Tống Dực cùng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám hé răng. Tôi biết bọn họ nghĩ gì, nhưng đây là cha của tôi cơ mà, cha của tôi !
Ma Lạt Năng cũng không muốn chịu đựng nữa, nàng cố nuốt nước mắt nói một cách nghiêm túc : "Mạn Mạn, mình biết cậu không muốn chú đi, có điều cậu không thể ép chú vì cậu mà cố lưu lại, chú rất đau đớn, nhìn thấy chú đau đớn, cậu càng đau đớn hơn."
Tôi không hé răng.
Tới chiều, cha xuất hiện tình trạng nôn ra máu, bác sĩ phải đặt ống thông khí quản. Cái ống thông to dài ngoằng kia cắm thẳng vào tận trong cơ thể cha, rốt cuộc tôi cũng không kiềm chế nổi nữa, chạy ra ngoài hành lang, dựa lưng vào tường òa lên khóc.
Mấy người Ma Lạt Năng không còn cách nào khác, chỉ đành nhìn tôi khóc. Phàm là con người đều trở nên mong manh vô cùng trước cái chết.
Sau khi khóc xong, tôi lau khô nước mắt, nói với bọn họ : "Mình muốn ở một mình với cha mình."
Tôi lấy ra món quà sinh nhật chuẩn bị tặng cho cha tôi, ngồi vào cạnh giường cha, đợi lúc ông tỉnh lại, tôi mới giơ cuốn album còn chưa sắp xếp xong cho cha xem.
"Cha ơi, đây là quà sinh nhật con làm tặng cha."
Tôi lập từng tờ cho ông xem.
"Đây là tấm ảnh lúc cha phục viên."
"Đây là tấm ảnh lúc mẹ vừa đi làm."
"Tấm này là tấm ảnh chụp chung đầu tiên giữa cha và mẹ."
"Đây là tấm chụp con lúc trăm ngày tuổi."
....
Lật tới tấm ảnh cuối cùng, tôi nói : "Mới ghép được tới lúc con lên đại học thôi ạ. Có điều nhất định con sẽ ghép cho xong."
Cha nhìn tôi chớp chớp mắt, tôi khẽ cọ má vào tay cha : "Cha ơi, cha cứ yên tâm mà đi theo mẹ đi thôi ! Con ... con sẽ tự chăm sóc mình."
Rốt cuộc tôi cũng nói ra được mấy lời này. Tôi cứ nghĩ mình sẽ òa lên khóc, không ngờ lại vẫn có thể mỉm cười : "Cha ơi, cha không cần kiên trì vì con nữa, không cần phải lo lắng cho con, con có thể tự chăm sóc mình được. Con sẽ không cô đơn đâu, cha thấy đấy...." Tôi giơ cuốn album cho cha : "Con đã có đầy những yêu thương như thế, không cần biết cha mẹ ở đâu, đều vẫn yêu con, vẫn dõi theo con. Con sẽ sống tốt, sẽ rất vui vẻ khoái lạc."
Trong cổ họng cha chợt vang lên những tiếng lục khục. Tôi liền nói : "Con sẽ lựa một người đàn ông tốt, gả cho người ấy. Con sẽ sinh một đứa con gái, rồi sẽ kể lại cho bé nghe chuyện xưa về ông ngoại và bà ngoại của bé. Cha ơi, con cam đoan với cha, nhất định con sẽ hạnh phúc."
Tay cha không hiểu lấy đâu ra sức lực, túm chặt lấy tay tôi, tôi cũng nắm chặt lấy tay cha, ánh mắt cha như ghim chặt lấy tôi, trong khóe mắt đầy lệ, tôi òa khóc : "Cha ơi, cha yên tâm đi cùng mẹ đi thôi ! Đừng kiên trì nữa, đừng cố gắng nữa."
Lục Lệ Thành, Tống Dực và Ma Lạt Năng nghe thấy tiếng khóc của tôi liền chạy vào. Lục Lệ Thành liền nói : "Chú ơi, xin chú cứ yên tâm, cháu...." Anh ta liếc qua Tống Dực một cái : "Cháu và Tống Dực, Hứa Liên Sương sẽ giúp chú chăm sóc Tô Mạn."
Ma Lạt Năng cũng nuốt nước mắt nói : "Chú ơi, xin chú cứ yên tâm mà đi ! Tô Mạn vĩnh viễn sẽ không chỉ một mình, từ hôm nay trở đi, cháu chính là chị ruột của cô ấy, cháu sẽ chăm sóc cô ấy, ở bên cô ấy vĩnh viễn."
Trong cổ họng cha tôi lại vang lên những tiếng lục khục nghẹn ngào, tôi quỳ trước giường bệnh của cha, vừa khóc vừa nói : "Cha ơi, cha đi tìm mẹ đi ! Con gái cha đã lớn rồi, sẽ có thể tự chăm sóc được mình."
Chút khí lực trên tay cha dần biến mất, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, trong đó hàm chứa bao nhiêu vướng bận, không muốn buông bỏ, mong mỏi, chúc phúc, cuối cùng, hết thảy đều dần nhạt nhòa cùng với sự tắt lịm của ngọn lửa sinh mệnh.
Tít một tiếng, đồ thị trên màn hình đo nhịp tim chợt kéo dài thành một đường thẳng vô tận.
Y tá chạy vào, bác sĩ cũng vội tới, bọn họ tuyên bố thời gian tử vong,