XtGem Forum catalog
Bên Dòng Nước

Bên Dòng Nước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322373

Bình chọn: 8.00/10/237 lượt.

húc.

- Cảm giác đó có thế là do Tiểu Song có một mình trong nhà, nghĩ ngợi nhiều thứ tạo thành. Ðáng ra anh Hữu Văn phải có

mặt bên cạnh Tiểu Song luôn, nhất là trong thời điểm Tiểu Song đang mang bầu thế nàỵ

Tiểu Song nói:

- Cái đó em thấy cũng không cần thiết lắm. Còn hai tháng nữa em mới sinh, bên cạnh em còn cả chiếc bùa hộ mệnh nữa..

- Bùa hộ mệnh nào vậy?

- Chiếc mề đay bằng ngọc của Nội cho đây nàỵ

Tiểu Song nói, rồi mân mê chiếc mặt ngọc trên cộ

- Mỗi lần có gì buồn, lo lắng, em chỉ cần đưa

tay lên nắm lấy chiếc mề đay này là lòng em bình hẳn xuống. Chị biết

không chị Bình, em thấy là em sống trong cuộc đời này không cô độc,

không lẻ loi, em được mọi nguòi thương, em là cháu cưng của Nộị

Tôi nhìn Tiểu Song. Thì ra nàng đã có cảm giác

cô đơn, bị bỏ rơi Vậy là nàng không hạnh phúc? Như sực nhớ ra mình đã

tiết lộ điều gì không haỵ Tiểu Song cười vả lạ

- Ôi thôi, nói chi mấy chuyện căng thẳng đó,

chuyện của anh Văn mặc anh ấy, lại đây, chị Bình. Chị lại đây nghe em

đàn nẹ Bản nhạc em mới sáng tác. Chị nghe thử xem được không nhẹ

Chúng tôi trở về bên đàn. Tiểu Song đàn cho tôi

nghe, trình độ thưởng thức âm nhạc tôi kém. Nhưng tôi cũng cảm nhận được những âm thanh trầm buồn.

- Chỉ là một bản nhạc chưa có lời ư?

Tôi hỏi, Tiểu Song không nhìn tôi nói.

- Có cả lời chứ, nhưng em không muốn hát.

- Tại sao vậy?

- Vì anh Hữu Văn cho là lời ca này thuộc tiêu chuẩn đàn bà

- Ủa, nhạc mà cũng có giống đực giống cái nữa ư?

Tiểu Song nói.

- Tại chị không biết. Chứ theo anh Hữu Văn thì

ngoài nhạc ra, phim cũng có lọai phim đàn bà, tiểu thuyết cũng có loại

tiểu thuyết đàn bà nữa..

- Những thứ văn nghê. đại loại đàn bà đó tốt hay xấu?

- Phần lớn là xấu, vì nó đại diện cho cái thứ

gọi là thương vay khóc muốn ủy mị, yếu đuối, không có tinh thần truọng

phụ, không có máu, có lửa.

Tôi gật gù:

- À, đúng là cái gì thuộc về đàn bà đều không

tốt cả, có một điều lạ là lúc nào tôi cũng thấy đàn ông sống không thế

thiếu đàn bạ

- Anh Văn nói, đó chính là bi kịch của nhân loạị

- Vậy tại sao ông ấy không viết một tác phẩm đại loại như Luận về bi kịch của nhân loạị Biết đâu một tác phẩm như thế sẽ đoạt được giải Nobel?

Tôi nói mà thấy tức vô cùng. Tại sao nhục mạ đàn bà chúng ta thế Nếu không có đàn bà thì làm gì có đàn ông?

Tiểu Song cười nói:

- Sao chị dễ nổi giận như vậy? không có gì cũng giận, chị mà ở gần anh Văn, chăc có nước cãi tối ngàỵ

Tôi nói.

- Vì vậy mà ít khi tôi ngôì lâu bên ông ấỵ Mà thôi, Tiểu Song cô cứ hát bản nhạc đàn bà kia cho tôi nghe xem nào

Tiểu Song dạo đàn, vừa định hát thì tiếng chuông cửa reo Tiểu Song nhảy xuống, mặt vui hẳn.

- Chắc anh Văn về đấỵ

Và chạy ra mở cửa, tôi bước ra phòng khách, nghe tiếng hai vợ chồng cãi nhau. Giọng Tiểu Song có vẻ nhẫn nhục:

- Từ đây về sau, nếu có bận gì không về được anh cũng nhắn cho em biết trước chứ, để em chờ tới giờ chưa ăn cơm.

Thì ra, Tiểu Song chưa ăn cơm. Tôi nhìn đồng hộ

Chín giờ hơn rồi. Nếu Nội mà biết được, chắc là bà giận lắm. Tôi đứng

đó, nghe họ bước vào. Thấy tôi, Hữu Văn có vẻ ngỡ ngàng:

- À, chị Thi Bình đấy ả Chị đến đây chơi vừa kịp lúc. Chị ở nhà chơi với Tiểu Song nhẹ Tôi còn bận chuyện phải đi ngaỵ

Tiểu Song ngạc nhiên, nắm lấy chéo áo của Hữu Văn:

- Chín giờ hơn rồi anh còn đi đâu nữa Bận cái gì mà lúc rày anh cứ sáng đi tối mịt mới vể Mai còn phải đi làm nữa đấỵ

Hữu Văn phûi tay Tiểu Song:

- Tôi có chuyện gấp.

Hay là Hữu Văn định lánh mặt tôỉ Tôi nói:

- Thôi để tôi về, bữa khác gặp lại nhé Tiểu Song.

Hữu Văn nói.

- Khoan, chị Bình đừng đi. Chị ở lại với Tiểu

Song đi, tôi bận chuyện phải đi liền, nếu không có chị ở lại Tiểu Song

sẽ ngồi khóc suốt đêm. Nghi cũng lạ trước kia tôi tuỏng cô ấy là nguoì

cứng cỏi chớ đâu ngờ đụng một tí là rơi nước mắt như bây giờ đâu Tôi đã

lầm, tôi không phải là Cổ Bảo Ngọc lại gặp một con vợ như Lâm Ðại Ngọc,

tôi rất sợ nước mắt mà bây giờ lại cưới phải con vợ lúc nào cũng nước

mắt.

Tôi đứng lại quay nhìn Tiểu Song , cô ta có vẻ

rất cố gắng, nhưng mắt cũng long lanh, bấy giờ Lư Hữu Văn quay lại nói

với Tiểu Song:

- Anh có chuyện muốn nói riêng với em.

Tiểu Song cắn nhẹ môi.

- Chị Thi Bình cũng không phải là nguoì ngoài, không cần giấu diếm gì cả, anh muốn nói gì cứ nói tại đâỵ

Lư Hữu Văn ngần ngừ một chút nói:

- Vậy thì đưa anh một ít tiền.

Tiểu Song trừng mắt:

- À thì ra anh về để lấy tiền, nếu không vì lý do đó chắc anh chưa về phải không?

Lư Hữu Văn chau mày nói.

- Ðừng có lằng nhằng. Tôi không có thời giờ cãi lộn, lấy ba ngàn đưa cho tôi nhanh lên.

Tiểu Song tròn mắt:

- Ba ngàn đồng? Anh tuỏng tôi có cái mỏ vàng chắc, ở đâu tôi có ba ngàn đồng, mà anh cần số tiền lớn như vậy để làm gì?

Lư Hữu Văn có vẻ bực dọc:

- Tôi làm gì kệ tôi, cô đưa đây đi.

- Tôi làm gì có số tiền đỏ

Lư Hữu Văn đã thật sự nổi nóng.

- Ðừng có giả vờ nữa.. Chị Thi Bình ở đây mà cô muốn tôi lật tẩy cô ư?

- Lật tẩy Tôi làm gì có tẩy cho anh lật?

- Cô làm tôi bực lắm rồi đấỵ Ðừng giả vờ thanh

cao nữa, cô tuỏng tôi không biết là mới tuần rồi Thi Nghiêu mới đem lạ