
i diện với
nét cười bên môi hắn.
"Cho nên đêm nay mới nghe lời như vậy sao?"
Úc Noãn Tâm đỏ mặt, cụp mắt xuống, nói rõ ràng: "Tôi chỉ
không ngờ anh sẽ tin tưởng tôi."
Càng không nghĩ tới hắn lại tra ra nhanh như vậy. Những lời
này nàng giữ lại trong ngực không nói ra.
"Bởi vì tôi rất quen thuộc với cơ thể của em!" Hoắc
Thiên Kình nói xấu xa. Cùng một câu nói, ban ngày và buổi tối từ trong miệng hắn
nói ra cảm giác lại hoàn toàn thay đổi.
Ồ.
Úc Noãn Tâm trừng mắt nhìn hắn, chút cảm kích trong lòng bị
hắn nói vậy liền biến mất.
"Thế nào? Không tin sao?" Hoắc Thiên Kình thay đổi
bộ dáng nghiêm túc hờ hững thường ngày, bên môi lộ vẻ tà mị, hắn ôm nàng chặt
hơn, giọng điệu nuông chiều như với người yêu.
"Trên cơ thể của người trong ảnh có một nốt ruồi, mà em
lại không có, cho nên căn bản không phải là em."
Úc Noãn Tâm sửng sốt, sắc mặt liền đỏ như chín, thì ra là thế,
sao nàng lại không phát hiện ra điều này nhỉ. Chỉ có điều…
"Ai nói tôi không có, sao anh lại nhìn kỹ như thế?"
May là hôm nay hắn không có nói ra lí do này trước mặt các
phóng viên, nếu không nàng xấu hổ đến chết mất.
Hoắc Thiên Kình nghe xong bèn nhướng mày, giả vờ nghi hoặc
nói: "Trên người em có nốt ruồi sao? Đến đây để tôi kiểm tra kỹ một
chút!" Nói xong, giống như một con cọp đem nàng đặt ở dưới thân, bàn tay sờ
soạng lung tung…
"Đừng, đừng…" Úc Noãn Tâm bị hắn làm cho ngứa
ngáy, vội vã cầu xin trốn tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa
ngây ngô.
Lúc này hai người giống như một đôi tình nhân cuồng nhiệt, một
người tiến công một người né tránh, ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác vô cùng ấm
áp.
"Noãn…"
Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình cũng bắt được nàng, hắn lại đè lên
người nàng lần nữa, ánh mắt thâm sâu không chớp mà nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của
nàng, ngón tay thon dài không kiềm chế được nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên
gương mặt nàng, thời gian dường như đang ngừng lại.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, bốn mắt nhìn nhau,
chân tình khôn xiết lan ra trong im lặng…
"Nói… Em là của tôi… Được chứ ?"
Giọng nói đàn ông trầm trầm đem đến cảm giác đê mê như thuốc
phiện, hơi thở mang mùi long đản hương quét qua bờ môi của nàng, câu trước là một
mệnh lệnh kiên quyết, câu sau lại có một sự mềm mỏng lẫn khẩn cầu mà cả hắn
cũng không nhận ra.
Giờ phút này, hắn tự nhiên rất chờ mong câu trả lời của
nàng, lòng cũng nổi lên không ít bất an, sợ rằng nàng sẽ cự tuyệt.
Đôi mắt đang nhắm hờ của Noãn Tâm, khi những ngón tay đàn
ông thon dài khẽ chạm vào, thì nhắm chặt lại.
Nàng làm sao vậy? Giờ khắc này nghe những lời trầm ấm ngọt
ngào của hắn, và cả đôi mắt thâm tình như đáy biển, khiến nàng không mở mắt được,
mà quan trọng hơn là, nàng lại không muốn mở mắt.
"Tôi là của anh". Hắn nhất định là yêu tinh, bằng
không thế nào đầu độc lòng nàng như vậy, khiến Noãn Tâm không thễ cưỡng lại mà
nói ra những lời này.
Hoắc Thiên Kình rốt cục thỏa mãn, nhếch miệng lên, mắt như
có ánh cười, như là muốn thưởng cho lời nói của nàng, đầu cúi xuống, khẽ khàng
hôn lên trán Noãn Tâm.
Nam nữ thân mật có rất nhiều dạng, thường thì cách biểu hiện
trực tiếp nhất là hôn môi, lộ rõ dục vọng là những nụ hôn bên vành tai và phần
gáy, còn nụ hôn đặt trên trán biểu trưng cho yêu thương tinh khiết, có cả sự
trân trọng, dịu dàng.
Loại hôn này so với hai loại trên có thể làm lòng người vừa
vui mừng lại vừa cảm động khôn nguôi.
Úc Noãn Tâm không hiểu sao, khi trán vừa nhận được nụ hôn,
lòng của nàng bỗng dung rung động mãnh liệt, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Nụ hôn nóng bỏng từ trán trượt xuống cánh mũi, cuối cùng thì
…
Nụ hôn dần trở nên ẩm ướt, thân thể Úc Noãn Tâm cũng theo đó
mà run rẩy.
Nàng phải thừa nhận Hoắc Thiên Kình không chỉ là một cao thủ
trên giường mà đối với tình trường cũng là cao thủ hàng đầu, bằng không sẽ
không có nhiều cô gái một lòng một dạ đối với hắn như vậy.
"Chỉ có tôi mới có thể hôn em như vậy, hiểu chưa?"
Hắn dùng trán nhẹ nhàng giữ nàng lại, trong giọng nói có cả tự đắc lẫn chiếm hữu.
Úc Noãn Tâm giật mình, sau một thoáng nàng bị bàn tay to kia
giữ chặt
"Sau này … không được cùng Tiêu Minh Hi thân mật như vậy
nữa." Sự bá đạo của hắn lồ lộ không giấu giếm chút nào.
"Tôi và anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè". Úc Noãn Tâm
đưa mắt chống lại hắn,trong lòng tràn ngập cảnh giác.
Hoắc Thiên Kình chậm rãi nhếch môi, không nói gì, chỉ cúi đầu
ngậm lấy môi nàng, sau đó khẽ dùng lực….
"Đừng, đau quá!" Nàng yếu ớt cầu xin.
Thả nàng ra, trong mắt Hoắc Thiên Kình chợt nổi lên một chút
thương xót, hắn khẽ ra lệnh: "Ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng thử chọc tôi tức
giận."
Úc Noãn Tâm quá hiểu rõ tính tình hay thay đổi của hắn, hắn
có thể mới đó cười cười có vẻ như vô hại, nhưng ngay sau đó có thể nàng sẽ là
người bị hại.
"Tôi không hiểu …"
"Không hiểu cái gì ?" Trong giọng nói khe khẽ của
hắn dường như lại trỗi dậy một thứ dục vọng mà nàng rất quen thuộc.
Úc Noãn Tâm vội vàng khẽ đẩy hắn ra "Anh cũng có yêu cầu
này với Ngu Ngọc chứ?"
Hoắc Thiên Kình chống tay ngồi dậy, nhìn nàng vớ