
hận một đấm của hắn!
Đánh chết nàng cũng tốt, như vậy nàng sẽ không phải tiếp tục
làm con rối cho hắn giật dây nữa!
Nắm đấm mang theo một trận gió lạnh, xẹt qua bên tai nàng…
"Rầm…"
Nắm đấm của hắn khi sắp đánh tới nơi thì lại đổi hướng, hung
hăng đánh vào giàn hoa thủy tinh cách mặt Úc Noãn Tâm chỉ có mấy cm, ngay sau
đó bỏ ra ngoài.
Một lúc lâu sau, không có tiếng động.
Úc Noãn Tâm mở mắt, không thể tin mà nhìn giàn hoa sớm đã
tan tành thành từng mảnh bên cạnh, trên đó còn dính đầy máu tươi.
Hắn không ngờ lại không đấm một đấm đó lên người mình sao?
"Rầm…"
Một tiếng động vang lên, một cái chìa khóa điện tử tinh xảo
rơi xuống bên cạnh nàng. Hoắc Thiên Kình đi tới trước mặt nàng lần nữa, sắc mặt
giận dữ vừa rồi đã chuyển thành vẻ hờ hững vốn có như chưa từng có chuyện gì xảy
ra. Chỉ có điều… bàn tay đang cài nút áo sơmi của hắn đang chảy máu.
Lòng Úc Noãn Tâm không hiểu sao lại có chút đau đớn.
"Đây là chìa khóa của biệt thự Lâm Hải, thu thập đồ đạc
của em rồi theo tôi đến đó!"
Hắn mặc quần áo xong, không chút quan tâm bàn tay đang chảy
máu, đi tới cửa, xoay người lạnh giọng nói:"Tối mai, sau khi tôi đi làm về
nếu không nhìn thấy em trong biệt thự thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Rầm…" Cửa phòng bị đóng lại lần thứ hai.
Cơ thể của Úc Noãn Tâm run rẩy một chút, tất cả kiên cường
trong nháy mắt đều biến thành hư ảo, xụi lơ trên ghế xô pha.
Khúc nghê thường hoa lệ, âm nhạc như nước.
Đây là một buổi tiệc của các doanh nghiệp đứng đầu, những
người tới đều là doanh nhân quyền quý.
Úc Noãn Tâm im lặng ngồi bên cạnh Hoắc Thiên Kình, ánh mắt
bình tĩnh mà hờ hững. Thấy chén rượu của hắn đã cạn, liền nhanh như người máy
rót đầy cho hắn.
Bàn tay hắn khẽ vuốt ve đầu nàng, như là rất hài lòng khi thấy
nàng ngoan ngoãn như vậy, rồi riếp tục quay sang trò chuyện vui vẻ với những
thương nhân khác.
"Hoắc tiên sinh, nghe nói lúc trước Tả Thị gặp vấn đề,
giá cổ phiếu giảm mạnh, may mà có ngài giúp đỡ. Hoắc Thị cùng Tả Thị không phải
vẫn luôn như nước với lửa sao? Chúng tôi đều nghĩ rằng Hoắc tiên sinh sẽ mượn
cơ hội này để đánh phá." Một vị tổng tài nâng ly rượu cạn ly với Hoắc
Thiên Kình, nghi hoặc hỏi.
Lời của hắn làm ngón tay Úc Noãn Tâm hơi run rẩy một chút.
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Thiên Kình ra vẻ không để ý mà đảo
qua vẻ khẩn trương của Úc Noãn Tâm, hớp một ngụm rượu rồi nói: "Tuy nói
thương trường như chiến trường, nhưng con người đôi khi cũng không cần làm quá
tuyệt tình. Cổ phiếu rớt giá thê thảm là chuyện thường gặp, có thể giúp được
thì giúp!"
Lời của hắn khiến cho đông đảo thương nhân đều gật đầu tán
thành.
Úc Noãn Tâm hận không thể đem ly rượu tạt thẳng vào mặt Hoắc
Thiên Kình. Hôm nay rốt cuộc nàng đã biết thế nào là nói dối không chớp mắt.
"Hoắc tiên sinh, tôi thấy ngài buông tha Tả Thị thì
cũng có thu hoạch khác. Người đẹp bên cạnh ngài không phải là vợ chưa cưới của
tổng giám đốc Tả Thị hay sao? Sẽ không bị ngài…" Một người khác mang vẻ
tươi cười ám muội, khôn ngoan nói một câu.
Hoắc Thiên Kình cười mà không đáp, chỉ nhàn nhã uống rượu.
Úc Noãn Tâm cảm thấy nhục nhã, nhạy cảm mà cảm nhận được ánh
mắt khinh thường từ đối diện.
Nàng vô ý thức nhìn lại, phát hiện thì ra ngồi bên cạnh
thương nhân đối diện chính là ca hậu nổi tiếng Phỉ Tỳ Mạn. Không khỏi ngẩn người
ra.
Từ lúc bước vào bữa tiệc này, nàng cũng không hề để ý đến
người khác.
"Ha ha, bữa tiệc tối nay ngày thật là náo nhiệt. Úc tiểu
thư là ngôi sao mới của giới điện ảnh, mà bên người tôi là ca hậu nổi tiếng. Phỉ
Tỳ Mạn, đi kính Hoắc tiên sinh một chén rượu. Nếu cô có thể làm Hoắc tiên sinh
vui vẻ, chủ nhân của đĩa nhạc vàng năm nay không ai ngoài cô." Một vị
thương nhân tuổi trung niên nói không chút che giấu.
Hoắc Thiên Kình là khách hàng lớn của hắn. Lúc đầu hắn mời
Phỉ Tỳ Mạn đến đây chỉ để tăng thêm mặt mũi, nhưng sau khi thấy Hoắc Thiên Kình
dẫn theo Úc Noãn Tâm đến thì trong lòng bắt đầu tính toán. Tin đồn hắn luôn
cùng các ngôi sao nữ của giới giải trí có qua hệ thân mật cũng không giả. Lúc đầu
là Ngu Ngọc, hiện tại là Úc Noãn Tâm. Nói vậy hắn quả là có khẩu vị này. Vì vậy
liền chủ động nịnh hót hắn.
Úc Noãn Tâm hơi giật mình sửng sốt một chút, nhìn Phỉ Tỳ Mạn
Nhưng mà…
Phỉ Tỳ Mạn lại "hừ" mà đứng dậy, kiêu ngạo mà nhìn
thương nhân trung niên đó, vẻ mặt chán ghét mà nói rằng: "Vạn tiên sinh,
tôi nể mặt ngài và người quản lý có chút giao tình nên mới chịu đáp ứng cùng
ngài tham dự buổi tiệc này, tôi sẽ không hầu rượu người đàn ông nào khác!"
Lời của nàng khiến tất cả mọi người đang ngồi đó có chút sửng
sốt, nhất là người yêu cầu nàng hầu rượu -Vạn tiên sinh, càng xấu hổ và tức giận.
Trái lại Hoắc Thiên Kình có chút hứng thú mà nhìn nàng một
cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Úc Noãn Tâm, thấp giọng cười: "Cá tính
của hai người cũng có điểm giống nhau!"
Úc Noãn Tâm không nói gì, chỉ lo lắng nhìn Phỉ Tỳ Mạn. Nghe
nói từ sau khi trên mạng tung ra ảnh chụp nàng và một gã con nhà giàu, nàng liền
từ chối tham gia bất kỳ trường hợp thương nghiệp nào, cũng không