Old school Swatch Watches
Báo Thù Tình Nhân

Báo Thù Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321525

Bình chọn: 7.00/10/152 lượt.

ý niệm tra tấn em, thương tổn em trong đầu, anh đã thừa dịp em bị

thương mà phá bỏ đứa nhỏ, nhưng anh không có làm như vậy không phải

sao?”

“Đó là bởi anh đã biết tôi không thương anh, nếu muốn tiếp tục tra

tấn tôi hoặc muốn tôi đau khổ, chỉ cần xuống tay với con tôi, đúng

không?” Cô bình tĩnh nói.

Anh khiếp sợ nhìn cô, trong mắt tràn ngập bi thương.

“Em thật sự nghĩ như vậy?” Anh hỏi.

“Đúng vậy.” Cô cúi đầu nói.

Trên thực tế , khi tỉnh lại biết được con không có việc gì, cô thật

sự cực kỳ kinh hỉ, nhưng kéo theo sau đó là lo lắng cùng sợ hãi như ác

mộng quấn quít lấy cô không tha, cô thực sợ hãi anh sẽ tổn thương đứa

nhỏ này.

Tuy cô nằm viện đã một tháng, thái độ của anh với cô đã chuyển biến

một trăm tám mươi độ, cứ như quay trở lại thời điểm trước khi kết hôn,

bất quá ai biết anh lúc này là thật tâm chân thành , hay tất cả đều là

hư tình giả ý?

Một lần đau triệt tâm can là đủ rồi, cô không còn dư khí lực chống chọi lần 2 nữa đâu.

Cho nên mặc kệ như thế nào ,cô nhất định phải rời khỏi anh, bởi vì

mới vừa rồi cô phát hiện, cô đối anh căn bản là chưa hoàn toàn hết hy

vọng, nhưng cũng không thể vì một câu nói của anh mà đau lòng mãi không

thôi.

Cô nhất định phải rời đi, không chỉ là vì con cô,mà còn vì chính cô.

“Dù em nghĩ gì,anh cũng không ly hôn. Về chuyện em lo lắng, anh sẽ

dùng hành động cùng toàn bộ tương lai để chứng minh hết thảy.” Phạm

Đằng bỗng nhiên đứng dậy nói, sau đó xoay người rời đi.

Văn Dĩ An chậm rãi ngẩng đầu nhìn phương hướng anh đi, sau đó kéo

chăn trùm kín thân mình, nghiêng người rơi lệ chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Vừa nhận được điện thoại từ hộ lý báo không thấy Văn Dĩ An, Phạm Đằng lập tức mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) từ công ty chạy như bay tới bệnh viện, kiên nhẫn cùng bình tĩnh lúc này của anh hoàn toàn biến mất.

“Cái gì?” Anh miễn cưỡng đè nén rống giận, cắn răng hỏi.

“Tôi đi xuống mua bữa sáng,Phạm phu nhân rõ ràng còn ở nơi này, chỉ

là khi tôi trở lại đã không thấy cô ấy. Tôi hỏi qua mọi người, nhưng

không ai biết cô ấy đi đâu. Tôi ra ngoài tới các nơi gần bệnh viện thử tìm mà cũng không thấy. Sau đó, khi tìm được số điện thoại của anh, tôi mới phát hiện toàn bộ đồ đạc trong tủ của Phạm phu nhân đã biến mất.”

Hộ lý vẻ mặt kinh hoảng rối ren. “Thực xin lỗi, tôi thật sự không biết

cô ấy đi đâu……”

“Tốt lắm, cái gì đều không cần nói. Cô tiếp tục đợi ở trong bệnh

viện, nếu thấy lập tức gọi điện thoại nói cho tôi biết, đừng để cô ấy

rời khỏi.” Phạm Đằng kìm nén kích động, trầm giọng cản lời hộ lý. “Tôi

về nhà một chuyến, xem cô ấy có đó không.”

Nói xong, anh gấp gáp đi về, bất quá căn nhà chào đón anh chỉ có một mảnh thê lương lạnh lùng.

Cô không trở về, hết thảy trong phòng vẫn y như cũ vào buổi sáng trước khi anh rời nhà đi làm.

Anh thật sự là ngu ngốc! Chìa khoá nhà có hai chùm, một bộ ở trên tay anh, mà bộ còn lại từ ngày cô bị tai nạn liền nằm im trong tủ giày. Cô

nếu không có chìa khóa, muốn như thế nào trở về đâu?

Đúng rồi, có lẽ trên đường anh về nhà, cô có lẽ đã trở lại bệnh viện. Phạm Đằng lập tức lấy di động gọi hộ lý.

“Uy, là tôi, cô ấy đã trở lại chưa?” Điện thoại vừa thông, anh lập tức hỏi, đáng tiếc đáp án không như mong muốn.

Cô không về bệnh viện, như vậy cô sẽ đi làm sao đâu? Trên người cô làm gì có tiền?

Cô sẽ đến nhà một trong số mấy người bạn ở bắc bộ? Hoặc là trực tiếp trở về Đài Trung đi?

Phạm Đằng có chút đăm chiêu do dự một chút, rốt cục rút điện thoại

gọi về nhà mẹ đẻ cô, gọi đến Đài Trung đi, nhưng là điện thoại không có người tiếp.

Anh ngốc sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến ban ngày ban mặt Đài Trung căn bản là không có người ở.

Đáng giận! Anh muốn đích thân chạy tới Đài Trung sao? Anh không sợ

tàu xe mệt nhọc, chính là sợ nếu cô không tính về Đài Trung, vậy thì

phần thời gian đến Đài Trung , anh sẽ dùng vào việc đến nhiều địa phương khác tìm còn hơn.

Đúng rồi! Anh đột nhiên nghĩ đến một người, đó là bác hai của cô.

Lúc này anh chỉ do dự một giây mà thôi,sau đó nhanh chóng bấm di động.

“Uy?” Điện thoại kêu ba tiếng sau đó có người nghe máy.

“Uy, bác hai, cháu là Phạm Đằng. Ngại quá, đột nhiên gọi điện thoại quấy rầy bác……”

“Phạm Đằng nha, cháu làm sao có thể đột xuất gọi điện thoại cho bác hai đâu?” Thanh âm tràn ngập kinh hỷ.

“Bác hai , cháu muốn hỏi, hôm nay Dĩ An có gọi điện thoại cho bác không?” Anh thật cẩn thận hỏi.

“Dĩ An nha? Không có, cháu sao lạihỏi như vậy?”

“Không có gì……” Anh ngừng lại một chút, bất chợt nghĩ đến nếu mình không ở Đài Trung, liền tìm người ở Đài Trung giúp đỡ là được, cho nên

anh hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng : “Bác hai, cháu cùng Dĩ An cãi

nhau, cô ấy rời nhà đi ra ngoài, cháu tìm không thấy.”

“Cái gì?!” Văn Tĩnh Từ nhất thời kêu to ra tiếng “Chuỵên phát sinh khi nào? Hai đứa vì sao cãi nhau, nó bỏ nhà đi lâu chưa?”

“Buổi sáng hôm nay.” Anh trả lời.

“Hai đứa vì sao cãi nhau, còn ầm ỹ đến mức Dĩ An rời nhà trốn đi?” Văn Tĩnh Từ ở đầu kia điện thoại nghiêm túc hỏi.

Phạm Đằng trong giây lát không biết nên phản bác thế nào.

“Phạm Đằng, cháu cùng Dĩ An