
iày
xăng ̣đan. Cô bình thường trừ bỏ sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, gọn
gàng , thì cùng hai chữ xinh đẹp hoàn toàn không hơn không kém.
Xem ra anh kiên trì trở về đón cô là quyết định đúng.
“Nghe khẩu khí anh có vẻ khác thường. Em mặc như vậy rất khó xem sao?” Văn Dĩ An lo lắng cúi đầu nhìn chính mình.
“Không phải khó coi, chính là rất hấp dẫn.” Anh nói xong liền dắt tay cô, mở cửa đi trở về trong phòng.
Anh muốn đích thân trang hoàng, ăn diện cho cô.
~ ~ ~
“Đây là chuyện gì xảy ra? Có người muốn kết hôn sao?”
Phạm Đằng dừng xe, Văn Dĩ An bị Cần Chương ôm tay dắt vào một không gian tràn ngập bóng bay, xung quanh bố trí đủ các loại hoa.
Cần Chương đối với phản ứng kinh ngạc của cô chỉ mỉm cười, sau đó im lặng cô kéo vào nhà ăn.
Nhà ăn cùng bên ngoài đều được bố trí tràn ngập lãng mạn, anh sáng
đèn điện màu vàng nhè nhẹ mang theo hơi thở ấm áp vây quanh mỗi người,
trên mặt bọn họ đều mang theo hân hoan nhìn cô mỉm cười.
Văn Dĩ An ngốc sững sờ ở lối vào, cô cảm giác như mình đang bị người ta sắp đặt.
“Anh Thời Vũ, Vũ Tiệp, Dụ Đình,chị Cẩn Ương, mọi người…… Mọi người làm sao có thể……” Cô nhìn mọi người ngạc nhiên rồi á khẩu.
“Dĩ An, chị nhất định không nghĩ tới sẽ gặp chúng em đúng hay không?” Thời Vũ Tiệp mỉm cười tiến lên ôm lấy cánh tay của cô.
“Mọi người vì sao……”
“Vì sao đông đủ trong này? Bởi vì có người mời chúng em đến.” Thời Vũ Tiệp nhếch miệng nói.
“Phạm Đằng?” Văn Dĩ An lập tức nghĩ đến anh.
Thời Vũ Tiệp mỉm cười gật đầu.
Văn Dĩ An nhìn về phía những người khác, chỉ thấy bọn họ một đám đối cô tề mi lộng nhãn, tất cả đều cười đến ái muội.
“Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Cô vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn đoàn người.
“Em tự hỏi cậu ấy thì hơn.” Thời Vũ mỉm cười chỉ ra phía sau cô.
Văn Dĩ An quay đầu nhìn, chỉ thấy Phạm Đằng đi vào, hai mắt anh không hề chớp một cái, nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình
mật ý say lòng người.
Anh đi tới bên cạnh cô, đứng ở trước mặt cô. Cần Chương mỉm cười lui
ra phía sau , nhường lại vị trí cho anh, anh không chút do dự lập tức bổ sung.
“Dĩ An.” Anh trầm thấp gọi, ngữ khí có chút sâu xa khó hiểu, “Em có
đồng ý gả cho anh, để anh yêu em cả đời không?” Anh cất giọng hỏi.
Văn Dĩ An hô hấp bất giác cứng lại, cô khó hiểu nhìn anh, lại quay
đầu nhìn về phía mọi người mỉm cười, trên mặt là biểu tình quái dị phức
tạp, vừa lo lắng vừa kinh hỉ, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
“Phạm Đằng, anh làm sao vậy? Chúng ta không phải đã kết hôn sao?” Cô không hiểu .
“Lần đó không tính.” Anh nhẹ nhàng quỳ xuống, đôi mắt thâm tình nhìn
cô . “Lúc này đây anh muốn một lần nữa dùng toàn bộ thiệt tình cùng
thành ý cầu hôn em. Dĩ An, anh yêu em. Em đồng ý gả cho anh, để anh yêu
em cả đời không?
Văn Dĩ An tim đập loạn nhịp, hốc mắt bắt đầu đỏ hồng.
“Anh không cần làm như vậy.” Cô tức cười nói.
“Anh muốn cho em hạnh phúc.”
“Em hiện tại rất hạnh phúc.”
“Cho nên em đồng ý gả cho anh, để anh làm em hạnh phúc cả đời?” Anh thâm tình hỏi.
Văn Dĩ An ôn nhu nhìn anh, cho dù hai mắt bị nước mắt chiếm đóng, vẫn thấy rõ ràng chân tình của anh.
“Em đồng ý.” Cô đáp .
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
Phạm Đằng đôi mắt sâu thẳm, động tình đem cô ôm vào lòng, trước mặt mọi người đặt môi hôn cô.
Môi chạm môi, trái tim thân mật, cả đời này chẳng phân ly.
Hoàn