
.” Lão nhân gia nói.
Văn Dĩ An trừng mắt nhìn, phản ứng trì độn đầu tiên là nhìn thoáng
qua sắc trời, thế này mới chậm rãi tiếp thu lời nói của lão nhân gia.
“Cám ơn bác, cháu đã biết.” Cô đáp lại, nhưng một chút ý tứ đứng dậy đều không có.
Lão nhân gia nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh cô.
“Cháu có tâm sự?” Lão nhân gia hỏi.
Cô lăng lăng nhìn ông, không biết là vì lão nhân gia đột nhiên ngồi vào bên cạnh , hay là vì lời nói thẳng của ông mà sững sờ.
Tâm sự? Đúng, là tâm sự, chứ không phải phiền não. Cô tuyệt không
muốn lấy hai chữ ‘phiền não’ này để hình dung cục cưng trong bụng, nó là con của cô nha.
“Ân.” Cô đáp nhẹ một tiếng.
“Muốn hay không nói cho lão nhân gia ông nghe?”
Nhìn khuôn mặt từ ái, ngữ khí ôn hòa, Văn Dĩ An vẫn đau khổ áp lực ở
trong lòng , ủy khuất cùng nước mắt rốt cuộc ngăn chặn không được trong nháy mắt bạo phát mà tràn ra.
Cô che mặt, nhịn không được thất thanh khóc rống.
“Ô ô…… Ô ô……”
Lão nhân gia không có quấy rầy cô, chính là lẳng lặng ngồi ở một bên
ngắm bầu trời, thẳng đến khi sắc trời gần như tối hẳn, bên cạnh tiếng
khóc của cô cũng ngừng lại mới mở miệng –
“Trời tối hết rồi, lão nhân gia mắt không tốt lắm, cháu đi cùng ông
một đoạn, đưa ông về nhà đi.” Ông nói xong liền đứng dậy, đập nhẹ lên
thắt lưng, chậm rãi đi về phía trước.
Văn Dĩ An một bên chùi nước mắt, một bên nhanh chóng đứng dậy đuổi theo ông lão.
Hai người lẳng lặng tiêu sái, không ai mở miệng nói chuyện, đèn đường chiếu lên hai người bọn họ khiến mặt đất hình thành hai đạo bóng người, một mảnh mai, một còng còng, tổng thể nhìn thật an hòa mà bình tĩnh.
Lão nhân gia ngừng lại trước một tòa nhà kiến trúc cũ, Văn Dĩ An biết đã đến nhà ông.
“Cám ơn ông.” Cô dừng lại cước bộ, cúi đầu cảm tạ.
“Sớm một chút về nhà đi thôi.” Lão nhân gia đối cô phất phất tay rồi xoay người vào nhà.
Sau một trận gào khóc, tâm tình của cô rốt cục có thể trấn định, có thể bình tĩnh tự hỏi hết thảy.
Kỳ thật cô hiện tại mang thai cũng không nhất định là một chuyện xấu, ngược lại, nó vô cùng có khả năng sẽ trở thành lợi khí thay đổi quan hệ của cô cùng Phạm Đằng, không phải sao? Dù sao thì cũng là máu mủ tình
thâm nha.
Nhân sinh không như ý sự mười chi bát cửu(Đời người không như ý 8,9
phần => đúng không mọi người)). Tuy rằng chuyện không như ý chiếm tỉ
lệ gần hết, nhưng là tối thiểu cũng có một hai phần tốt đẹp?
Mới cùng anh có một lần quan hệ liền mang thai, tỷ lệ nhỏ bé này lại xảy ra với cô, thực không thể tin nổi.
Văn Dĩ An thở dài một hơi, xoay người dũng cảm bước về nhà.
Cô đi đâu vậy?”
Vừa mới đẩy cửa vào nhà, thanh âm đông lạnh lập tức quất vào mặt như
roi điện, làm cô vốn thả lỏng cảm xúc trong nháy mắt lại buộc chặt.
Văn Dĩ An trước đóng cửa, sau đó thay giày đi đôi dép trong nhà xong mới chậm rãi nhìn về phía anh.
“Anh hôm nay về sớm.” Cô nói, bình tĩnh trần thuật kinh ngạc của mình.
“Tôi nếu không sớm một chút trở về, làm sao biết cô sẽ nói một đằng
làm một nẻo.” Anh cười lạnh, trong lòng cuồng nộ nghĩ, cô có phải hay
không lại có hẹn với tên đàn ông ở quán cà phê hôm nọ?
“Có ý tứ gì?” Đi vào trong phòng, cước bộ tạm dừng một chút, Văn Dĩ An khó hiểu hỏi.
“Bữa tối cho Winny đâu?” Anh lạnh giọng chất vấn.
Nguyên lai là vì chuyện này. Cô ti tiện?
“Tôi không có nghĩa vụ hầu hạ tình nhân của anh.” Lần đầu tiên cô cự tuyệt anh.
“Tôi nghĩ tối qua chúng ta đã thương lượng rồi.”
“Tôi từ đầu tới cuối chưa hề đáp ứng.”
Phạm Đằng nhìn chằm chằm cô, có chút đăm chiêu hồi tưởng lại tình
hình buổi tối hôm qua, cô giống như thật sự chưa có đáp ứng anh, mà anh
thế nhưng từ đầu đến cuối không phát hiện, nguyên lai cô căn bản không
phải là con dâu nhỏ nhẫn nhục chịu đựng, mà là hồ ly giảo hoạt nha.
“Được, nếu cô không có nghĩa vụ hầu hạ cô ấy,thế còn tôi? Bữa tối của tôi đâu? Cô vợ đảm đang?” Anh châm chọc khiêu khích hỏi.
“Tôi sẽ nấu ngay bây giờ.” Văn Dĩ An nhìn anh trong chốc lát sau đó bình tĩnh trả lời rồi đi vào phòng bếp.
“Chờ một chút.” Anh gọi cô, “Tôi hôm nay đặc biệt đói, sức ăn có lẽ sẽ bằng hai người, cô hãy chuẩn bị cho tốt.”
Văn Dĩ An đột nhiên cứng đờ, thong thả xoay người đối mặt anh, sau đó không hề báo động trước hướng anh thả một quả bom.
“Anh giống phụ nữ mang thai như tôi hay sao mà có sức ăn của hai người?” Cô nói.
Thời gian tựa như ngừng lại, không khí ngưng đọng, bốn phía một mảnh trầm tĩnh.
Phạm Đằng cả người chấn động trừng mắt cô, toàn bộ năng lực phản ứng
nhanh trí đều bị tin tức bất thình lình này đánh trúng khiến đầu óc
trống rỗng.
Cô mang thai? Điều này sao có thể? Hai người bọn họ chỉ có một lần trên giường mà thôi, cô ta làm sao mang thai được?
Không có khả năng, cô nhất định là đang nói dối, tỷ lệ ít ỏi này làm sao có thể phát sinh với bọn họ?
Anh hận cô, mẹ cô hại mẹ anh ôm uất ức mà chết. Nếu không phải mẹ cô
câu dẫn ba anh, nhà anh sẽ không tan nát như vậy, mẹ anh sẽ không ngày
ngày lấy nước mắt rửa mặt rồi nghẹn ngào ra đi.
Anh sẽ không tha thứ cho cô, anh muốn cô nếm thử tra tấn cùng thống
khổ, để cho cô biết mẹ cô đã là