Pair of Vintage Old School Fru
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324953

Bình chọn: 10.00/10/495 lượt.

không cảm thấy ngon, súp kem măng tây thì mặn và cho quá nhiều bơ, mùi vị khó ăn, cá hồi nướng nhìn thì

đẹp mắt nhưng ăn thì nhạt nhẽo, cô cảm thấy miệng lưỡi mình hôm nay

không thật, ăn gì cũng không thấy ngon, thậm chí còn cảm thấy hơi ghê

ghê.

Khổng Lập Thanh thường ngày rất quý trọng thức ăn nhưng hôm nay cũng đành bỏ dở.

Khổng Vạn Tường ngược lại, cậu bé có vẻ rất hợp với đồ ăn kiểu này,

spaghetti, khoai tây chiên, còn có một đĩa những con cá nhỏ chiên vàng,

Khổng Lập Thanh không biết gọi nó là món gì, càng không biết đấy là cá

gì. Sau khi ăn hết món chính, Vạn Tường còn thoải mái thưởng thức một ly kem ngọt ngào.

Khổng Lập Thanh chưa từng đưa Vạn Tường đi ăn một bữa đồ Tây cho đúng nghĩa, cậu bé lúc dùng dao dĩa còn lóng nga lóng ngóng, nhưng Chu Diệp

Chương lại không cho Khổng Lập Thanh giúp cậu bé. Vạn Tường vì thế ăn

uống rất vui vẻ, trẻ con dùng dao dĩa chưa quen cũng không có gì đáng

ngạc nhiên, nên chuyện này người ngoài cũng không mấy chú ý.

Ăn đồ ăn Pháp trải qua rất nhiều bước, trình tự phức tạp, Khổng Vạn

Tường còn nhỏ ăn uống không kiêng dè phép tắc cho nên ăn xong sớm nhất.

Thằng bé ăn no xong liền thấy buồn ngủ, hai mí mắt cứ díu lại với nhau

không mở ra được. Khổng Lập Thanh thấy vậy không nỡ bèn ôm thằng bé vào

lòng để nó yên tâm ngủ, bản thân cô ngồi uống nước đợi hai người đàn ông ăn xong bữa.

Vạn Tường được Khổng Lập Thanh bế như vậy chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Chu Diệp Chương ngồi đối diện cũng đã ăn xong, anh dùng khăn ăn lau

miệng xong bèn quay sang long trọng nói với Khổng Lập Thanh: “Lập Thanh, tôi có chuyện muốn nói với em, em xem để A Thần đưa Vạn Tường về nghỉ

trước có được không?”

Chu Diệp Chương dùng câu hỏi nhưng Khổng Lập Thanh vẫn có cảm giác

anh đang ra lệnh cho mình, còn chưa nghĩ xong có nên giao Vạn Tường cho A Thần hay không thì A Thần ngồi bên cạnh đã phản ứng trước, trong mắt

cậu ta hiện rõ ý phản đối: “Anh Chu.”

Chu Diệp Chương giọng điệu bình thản: “Cậu không cần lo lắng, đây là

khu đại sứ quán, có thể xảy ra chuyện gì được. Cậu đưa Vạn Tường về cho

dì Thanh trước rồi quay lại đây đón chúng tôi.”

A Thần nghe xong do dự một lát rồi cũng không phản đối nữa, bước đến

bên Khổng Lập Thanh nhận lấy Khổng Vạn Tường. Khổng Lập Thanh thấy có dì Thanh chăm sóc Vạn Tường cũng yên tâm hơn khi giao thằng bé cho A Thần, cô rất tin tưởng người phụ nữ đôn hậu đó.

Đợi A Thần bế Khổng Vạn Tường đi khuất, Chu Diệp Chương mới vẫy tay

gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn bàn ăn. Chờ cho người phục vụ đi khỏi, Chu Diệp Chương mới ngả người ra ghế nghỉ ngơi, nhưng kể cả khi anh

nhắm mắt thư giãn, phong thái vẫn toát ra một loại cảm giác cưỡng ép.

Khổng Lập Thanh ngồi nghiêm chỉnh nhìn anh, anh cũng chăm chăm nhìn lại

cô một lúc rồi mới mở miệng, nói nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng không muốn

cô cảm thấy áp lực: “Lập Thanh, những gì hôm nay em tham dự là một phần

nhỏ trong cuộc sống của tôi, cho dù em có thể không thích nhưng phiền em cố gắng thích ứng được không?”

Khổng Lập Thanh bên đối diện vẫn ngồi im, cơ thể cứng đờ, ngây ngô nhìn biểu tình trên mặt của Chu Diệp Chương.

Chu Diệp Chương đợi một hồi vẫn không thấy người đối diện trả lời,

theo thói quen lại đưa hai ngón tay gõ nhịp trên cằm, nói tiếp: “Tôi hy

vọng em có thể hiểu, việc tôi bộc lộ bản thân mình trước em hoàn toàn

xuất phát từ thiện chí, không có bất kỳ hàm ý xem thường nào, tôi muốn

em đón nhận, được không?”

Khổng Lập Thanh phía bên kia bàn vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, đôi

mắt hướng lên nhìn thẳng vào Chu Diệp Chương, vẫn không nói gì.

Chu Diệp Chương là người có thói quen quan sát tỉ mỉ. Ngày hôm qua,

sau khi trở về ngôi nhà ở thành phố B được sắp xếp để Khổng Lập Thanh

sống, anh mới phát hiện những thứ chuẩn bị cho cô để sẵn trong phòng, cô hoàn toàn không đụng đến, có vài thứ đồ thực sự không có cách nào không đụng đến thì sau khi dùng xong cô luôn trả về vị trí ban đầu cẩn thận,

đồ vật trong nhà dù có xếp đặt lại cũng rất ngăn nắp, thể hiện sự tỉ mỉ

cẩn thận, khiến anh cảm thấy cô là một người phụ nữ cô độc nhưng rất

kiên cường.

Chu Diệp Chương biết kiểu người như Khổng Lập Thanh, nhút nhát mà tự

trọng, muốn tặng quà cho cô, nếu không cùng cô nói rõ ràng, thì có để ở

đó cả đời có khi cô cũng không động đến. Cho nên anh muốn mượn thời cơ

này nói rõ cho cô hiểu, không ngờ đợi lâu như thế cô vẫn không có phản

ứng gì, anh cũng trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp: “Em xem, thực ra

mọi chuyện em có thể nghĩ theo hướng này, sống một cuộc sống tốt hơn

chẳng có gì là không tốt. Tôi biết có thể em không thích chuyện đó, có

thể em cảm thấy mặc quần áo hàng hiệu không thoải mái bằng mặc quần áo

hàng chợ, có thể em cảm thấy ngồi đây quy quy chuẩn chuẩn ăn món Pháp

còn xa mới thích bằng ngồi ăn lẩu vỉa hè. Có điều em cũng nên nghĩ cho

Vạn Tường. Chúng ta là người lớn, thế giới quan và nhân sinh quan đã

được định hình, nhưng trẻ con thì không như vậy. Nếu ngay từ nhỏ Vạn

Tường đã được sống trong một môi trường tốt, được tiếp xúc gần gũi với

những người thuộc tầng lớp trên,