
nh, đó là một người đang
đứng cạnh cửa xe vừa mở, giày cao gót, sơ mi trắng, chân váy màu xám,
khuôn mặt không quá xinh đẹp, trang điểm nhẹ, mắt đeo kính, mái tóc búi
cao phía sau để lộ chiếc cổ trắng thanh mảnh, từ trang phục đến đầu tóc
xem chừng là kiểu phụ nữ mạnh mẽ.
Khổng Lập Thanh đứng cao hơn nên cô gái phải ngước lên mới nhìn được
cô, có điều chuyện đó dường như chẳng chút ảnh hưởng tới phong thái của
cô ấy, ngược lại việc ngẩng đầu nhìn lên lại làm cho cô ấy càng thêm
phần mạnh mẽ: “Tôi nhận ủy thác từ cấp trên, có chuyện muốn nói cùng cô
Khổng, có thể dành cho tôi chút thời gian không?” Khi nói cô gái còn nở
một nụ cười, nhưng ánh mắt lại có chút phức tạp. Khổng Lập Thanh cảm
nhận ánh mắt ấy nhìn mình có chút khinh thị.
Khổng Lập Thanh gục mặt nhìn xuống chân một lúc, cuối cùng lại không
nói gì, cứ như vậy cúi đầu bước xuống cầu thang, đi đến bên cạnh cô gái, cô gái kéo cánh cửa xe sang bên, Khổng Lập Thanh cứ thế ngồi thẳng vào
trong xe.
Không gian bên trong rất rộng, hai chiếc sofa dài kê đối diện nhau,
khoảng cách giữa hai ghế đủ để hai người đàn ông cao to ngồi mà không
chạm đầu gối. Cô gái cũng nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Khổng Lập
Thanh, sau đó cửa xe đóng lại, nơi này thành không gian khép kín, phía
trước có một tấm kính ngăn với khoang lái phía trên.
Cô gái đối diện ngay sau khi ổn định chỗ ngồi liền ưỡn thẳng lưng, vắt chéo hai chân, điệu bộ duyên dáng hoàn hảo.
Khổng Lập Thanh nhìn đôi chân đi tất da trơn của cô ta một lát, lẳng lặng thu đôi chân mình lại.
“Tôi tên là Âu Hành Thư, gọi tôi là cô Âu hoặc Hành Thư là được.” Từ
lúc lên xe cô gái chỉ chống tay trên sofa nhìn Khổng Lập Thanh, giờ lại
bỗng nhiên cất tiếng.
Khổng Lập Thanh và Âu Hành Thư ngồi đối diện nhau, hai tay cô cầm
chiếc túi đeo chéo, nhìn cô gái đối diện không nói gì, như đang chờ cô
gái nói tiếp.
Âu Hành Thư quan sát Khổng Lập Thanh từ trên xuống dưới, từ dưới lên
trên một lượt, ánh mắt không quá sắc nhưng lại nghiêm nghị, hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng Âu Hành Thư lại là người lên tiếng trước: “Cô Khổng, sếp của tôi là Chu Diệp Chương, tôi là trợ lý đặc biệt của anh
ấy.” Cô gái nói đến đây đột nhiên dừng lại, nhướn người lên phía trước
nhìn Khổng Lập Thanh có chút phức tạp rồi nói tiếp: “Tôi vô cùng xin
lỗi, vì chuyện tôi sắp nói ra, đối với cô tôi không biết là tin tốt hay
xấu.”
Khổng Lập Thanh ngồi im mặc cho cô gái nhìn mình, rồi bình thản nhìn cô ấy, thờ ơ đáp lại: “Cô nói đi.”
Âu Hành Thư đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Nói thật từ trước tới
nay, cô đã quen đối phó với những tình huống thế này, nhưng cô gái đối
diện bây giờ lại rất khác biệt. Những người phụ nữ trước đây của Chu
Diệp Chương đều rất thông minh xinh đẹp, những chuyện như thế này cô chỉ cần nói một là họ hiểu mười, dửng dưng kiểu Khổng Lập Thanh là lần đầu
tiên gặp phải.
Âu Hành Thư thở ra một hơi mới nói tiếp: “Chuyện là thế này, thời
gian anh Chu ở thành phố B, anh ấy hy vọng cô sẽ nhận lời làm bạn gái
của anh ấy.”
Khổng Lập Thanh nghe Âu Hành Thư nói xong, đờ đẫn một lúc, lát sau cô cúi đầu nhìn xuống, lại một lúc nữa, cô đặt tay lên đùi, dùng bàn tay
đó túm chặt lấy quần.
Âu Hành Thư nhìn cô một hồi, giọng đột nhiên mềm đi: “Trong thời gian là bạn gái của anh Chu, mỗi tháng cô sẽ nhận được năm vạn tệ sinh hoạt
phí, sau khi hai người kết thúc, cô cũng sẽ nhận được một khoản phí chia tay đáng kể.”
Âu Hành Thư nhìn cô gái trước mặt im lặng cúi đầu, lúc nói câu cuối cùng, ngữ khí dường như có ý an ủi.
Khổng Lập Thanh vẫn không nói gì, bàn tay không ngừng di đi di lại
trên quần, mồ hôi từ lòng bàn tay rịn ra làm thành mấy dấu mờ mờ trên
quần soóc màu lam sẫm.
“Cô hiểu ý tôi nói không?” Âu Hành Thư vươn người về phía trước,
tưởng như sắp nắm lấy tay Khổng Lập Thanh, nhưng cuối cùng cô ấy lại
dừng lại.
Sao có thể không hiểu chứ? Như vậy chẳng phải đi làm gái bao sao? Khổng Lập Thanh cúi đầu, mắt nhòa nước.
Sau một hồi im lặng, Khổng Lập Thanh khẽ thầm thì: “Tôi có thể không nhận lời không?”
“Không. Tôi đã nhận lệnh, không được để cô có đường lui.” Âu Hành Thư thoải mái ngả lưng vào ghế, nói chắc như chém đinh chặt sắt.
Hai dấu nước trên quần Khổng Lập Thanh nhanh chóng mờ đi, Âu Hành Thư có chút ảo giác, cô tựa như nghe thấy tiếng nước mắt rơi trên vải. Âu
Hành Thư nhắm mắt, có chút cảm giác tội lỗi. Cô thật sự không hiểu, trên tài liệu viết rõ cô gái này đã hai mươi bảy tuổi, làm thế nào mà vẫn có thể thuần lương đến thế.
Khổng Lập Thanh chỉ cho phép bản thân nhỏ hai giọt nước mắt, sau đó
cô cố mở căng mắt để giữ chúng lại, cuối cùng ngẩng lên nhìn người phụ
nữ phía đối diện, hỏi: “Cô Dương sống đối diện nhà tôi có phải bạn gái
anh Chu không?”
Âu Hành Thư sửng sốt một hồi, gật gật đầu nói: “Đúng, nhưng giờ không còn nữa.”
Khổng Lập Thanh nghe xong câu trả lời, dường như thở phào nhẹ nhõm,
sau đó nhìn thẳng vào Âu Hành Thư hỏi: “Anh Chu có đánh người không?”
Âu Hành Thư ngẩn cả người, lát sau bình tĩnh lại mới lạnh lùng nói: “Anh Chu không đánh phụ nữ.”
Nghe xong câu t