
rả lời của Âu Hành Thư, Khổng Lập Thanh cũng không hỏi thêm gì, thẳng thắn nói: “Được. Vậy tôi nhận lời.” Nói xong cô liền nắm lấy nắm cửa định mở xe, đối diện với khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Âu
Hành Thư nói: “Tôi đồng ý rồi, vậy sau này tôi phải làm gì?”
“Không cần cô làm gì. Chỉ cần cuối tuần này cô chuyển đến chỗ anh Chu ở thành phố B là được.”
Khổng Lập Thanh thu tay đang nắm cánh cửa, nói với Âu Hành Thư: “Tôi không thể rời xa con trai.”
“Không bắt hai người ly tán, cô đương nhiên có thể mang theo con.” Âu Hành Thư bình tĩnh trả lời.
Khổng Lập Thanh thở phào một hơi: “Vậy là nói xong rồi, tôi xin phép
đi trước, tôi còn phải đón con.” Khổng Lập Thanh mở cửa, chuẩn bị xuống
xe.
Âu Hành Thư giơ tay ngăn cô lại: “Cô Khổng, cô không cần vội, tôi có thể đưa cô về nhà.”
Khổng Lập Thanh đã bước một chân xuống xe, bèn dừng lại nói với Âu
Hành Thư: “Xe đạp điện của tôi vẫn còn gửi ở đây, nếu tôi ngồi nhờ xe cô về, ngày mai sẽ phải đi làm bằng xe bus, cô cũng biết thành phố B này
vào giờ cao điểm xe bus khó chen lên thế nào rồi đấy.” Khổng Lập Thanh
bình tĩnh thật thà giải thích, không chút oán giận hay giả tạo.
Tay Âu Hành Thư dừng ở đó, cô nhìn Khổng Lập Thanh, lúc lâu sau thu
tay lại, mỉm cười gật đầu. Khổng Lập Thanh vội vàng xuống xe, ngay cả
chào tạm biệt cũng không kịp nói đã nhanh tay đóng cửa lại, chạy vội đến bãi đậu xe của bệnh viện.
Âu Hành Thư ngồi trong xe nhìn bóng Khổng Lập Thanh nhanh chóng biến
mất khỏi tầm nhìn, lúc này cô đột nhiên mơ hồ hiểu ra vì sao Chu Diệp
Chương lại để mắt đến cô gái ấy. Âu Hành Thư cảm thấy con người này
không phải chỉ là “diễn viên phụ” đóng thế một vai đơn giản như mình
nghĩ ban đầu, thậm chí cô còn có dự cảm, rằng cô gái này sẽ có ảnh hưởng lớn tới Chu Diệp Chương.
Tính cách của Khổng Lập Thanh qua năm tháng bị dòng đời mài giũa trở
nên rất trầm lặng, cuộc sống của cô cứ đều đều trôi qua như vậy, nội tâm cũng gần như tê liệt, trái tim lại chôn giấu rất nhiều chuyện, chỉ cần
không có ngoại lực cản bước, cô phải làm gì nhất định sẽ làm nấy. Ngày
hôm nay với cô mà nói, không tránh khỏi cảm thấy kiệt sức, loại cảm giác kiệt sức này có nguyên nhân từ tâm trạng chán chường, nhưng cuộc sống
không cho phép cô bỏ cuộc, cô phải nuôi Vạn Tường. Đối với cô mà nói,
chỉ cần cuộc sống còn tiếp tục, cô sẽ từng bước tiến lên.
Vội vàng chạy đi đón Vạn Tường về nhà, bận rộn lo cho thằng bé đến
quá nửa đêm, cuối cùng khi dỗ Khổng Vạn Tường ngủ xong, cô mới có thời
gian dành cho bản thân mình.
Trong thư phòng diện tích chưa tới mười mét vuông, Khổng Lập Thanh
ngồi trước bàn làm việc, tự châm cho mình một điếu thuốc. Thở ra hơi
khói dài cô mới cảm thấy lòng mình an tĩnh lại, khóe miệng cô nhếch lên
thành một nụ cười tự giễu, trong cuộc sống hiện tại, dường như chỉ còn
thứ này mang lại chút thoải mái cho cô. Nhưng thứ này cô cũng không
thường dùng, bản thân là bác sĩ, quá biết tác hại của thuốc lá với sức
khỏe con người, cô không được phép bị ung thư phổi, chí ít đến trước khi Khổng Vạn Tường thành niên, cô không được rời xa thằng bé, ràng buộc
trong cuộc sống của cô lúc này quá nhiều.
Khổng Lập Thanh cảm thấy cuộc sống của mình trước giờ đều không được
thuận lợi, cho dù luôn nỗ lực và cố gắng trong từng bước đi. Nhưng nếu
cô muốn đạt đến đích dường như đều luôn phải trả giá nhiều hơn người
khác. Giống như hồi còn đi học, muốn xin tiền học phí đều bị cha cô sỉ
nhục. Khi ra trường đi làm, muốn có công việc lại phải thỏa hiệp với mẹ
Hạ Chí Thần tự nguyện từ bỏ tình yêu của mình. Còn có lần này nữa, muốn
có công việc lại phải chịu làm tình nhân của người ta.
Tình nhân, từ này hiện nay mọi người dùng đã quá quen, Khổng Lập
Thanh chưa va chạm nhiều, nó đối với cô đơn giản có nghĩa là dùng thân
xác đổi lấy tiền. Đương nhiên cô không muốn đi sâu vào phân tích thêm
nội hàm từ này còn bao gồm cả việc nhân cách có thể bị chà đạp, cái này
căn bản còn có đạo lý cười người nghèo không cười gái điếm. Ở thời đại
trinh tiết bị xem thường, cô chỉ cảm thấy bị lăng nhục. Mong muốn của cô cùng lắm chỉ là một cuộc sống bình lặng, một công việc ổn định để nuôi
lớn Khổng Vạn Tường, cô cũng không hiểu vì sao chuyện này lại khó như
vậy? Giữa màn khói thuốc bao phủ, Khổng Lập Thanh yên lặng ngồi đó,
trong mắt hơi ánh nước, sau lưng là thành phố phồn hoa đèn đuốc rực rỡ.
Nhưng nơi đó xưa nay chưa bao giờ là sân khấu của cô, cô chỉ là một nhân vật nhỏ trong cao trào nào đấy, hai dòng nước mắt cuối cùng cũng từ má
rơi xuống.
Bất kể trong lòng Khổng Lập Thanh có bao nhiêu suy tư, có bao nhiêu
ấm ức, cô cũng không có người để tâm sự, cũng không có ai chia sẻ với
cô. Từ trước tới nay luôn là cô một mình cô đơn trong thế giới này.
Thời gian vẫn chậm rãi trôi đi, hai ngày trước cuối tuần không có ai
đến làm phiền Khổng Lập Thanh. Nhưng rồi hai ngày này cũng nhanh chóng
kết thúc, chín giờ sáng thứ Bảy, Âu Hành Thư xuất hiện trước cửa nhà
Khổng Lập Thanh, cô ấy đến đón mẹ con họ.
Khổng Lập Thanh không mang theo nhiều đồ, hành lý chỉ có một chiếc va ly nhét sơ