
ôi để giệt khẩu ?” Thư Phàm trầm giọng, khuôn mặt lạnh lùng không có
một chút biểu cảm.
“Cô đừng lo ! Tôi sẽ cho người bảo vệ cô. Tôi không để có bất cứ chuyện
gì xảy ra với cô đâu.” Hoàng Tuấn Kiệt ngồi dậy, vội trấn an Thư Phàm.
Hắn không muốn Thư Phàm chán ghét hắn.
“Tôi có một yêu cầu.” Thư Phàm hạ giọng. Thật lòng, Thư Phàm cũng không
trách hắn, hay hận thù gì hắn. Chẳng ai muốn bị người khác đuổi giết,
muốn sống trong nguy hiểm. Dù không hiểu nguyên nhân vì sao hắn bị người ta thuê sát thủ truy sát, nhưng mà Thư Phàm tin rằng Hoàng Tuấn Kiệt
không phải là một người xấu.
“Cô nói đi.” Hoàng Tuấn Kiệt bất an nhìn Thư Phàm, cầu mong Thư Phàm
không nói ra những câu nói tuyệt tình như: Muốn hắn biến cho thật xa,
hay không muốn có liên quan gì đến hắn.
“Tôi muốn anh cho người bảo vệ em gái tôi.”
“Được.” Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Thư Phàm, chỉ
cần Thư Phàm không trách mắng hắn, không đòi bỏ đi, thì dù yêu cầu là
gì, hắn cũng đáp ứng.
“Còn nữa, số tiền mà tôi nợ anh, tôi nhất định sẽ trả.”
“Không cần.” Hoàng Tuấn Kiệt buột miệng nói, không cần phải suy nghĩ đến lấy một giây. Tuy không phải là một kẻ phung phí, tiêu tiền như rác,
nhưng có thể đảm bảo được an toàn của Thư Phàm, thì không đáng là gì
cả.
“Tại sao, anh lại nói là không cần ? Anh nên nhớ anh đã trả hộ tôi 400
triệu ?” Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Trong bóng tối, đôi
mắt Thư Phàm rực sáng, tràn đầy nhu tình.
Hoàng Tuấn Kiệt bị lạc vào trong đáy mắt Thư Phàm.
“Tôi nói không cần là không cần, cô có thể coi đó là một món quà mà tôi muốn tặng cho cô.”
“400 triệu không phải là một món quà.” Thư Phàm cao giọng, cãi lại Hoàng Tuấn Kiệt, “Dù anh coi đó là một món quà, tôi cũng không dám nhận.”
“Cô….” Hoàng Tuấn Kiệt buồn bã hỏi Thư Phàm, “Cô căm ghét tôi nên mới không muốn nhận chứ gì ?”
“Anh có bị điên không hả ?” Thư Phàm to tiếng mắng Hoàng Tuấn Kiệt, “400 triệu là một số tiền đâu phải nhỏ. Đối với một bác sĩ nhỏ bé như tôi,
phải làm việc rất lâu mới có được số tiền đó.”
“Nếu cô không muốn nhận, thì coi như tôi cho cô vay vậy.” Hoàng Tuấn
Kiệt dù không muốn, và hơi phật lòng vì Thư Phàm cự tuyệt thiện ý của
mình, nhưng để tránh Thư Phàm đùng đùng tức giận bỏ đi, hắn đành phải
miễn cưỡng thuận theo yêu cầu của Thư Phàm.
“Anh biết thế là tốt.” Thư Phàm vui vẻ, nở một nụ cười.
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn Thư Phàm, nhìn nụ cười hồn nhiên, trong
sáng, tươi như hoa nở của Thư Phàm, tự dưng hắn có một ước muốn mãnh
liệt là có thể hôn Thư Phàm.
Đôi mỏng màu hồng nhạt khép hờ, cuốn hút ánh mắt nhìn của Hoàng Tuấn
Kiệt, đầu Hoàng Tuấn Kiệt cúi gần xuống, khi gần chạm đến môi Thư Phàm,
đột nhiên Thư Phàm đứng bật dậy.
“Đã khuya rồi, anh đi ngủ đi !” Thư Phàm không biết rằng, mình vừa mới phá tan đi giấc mơ được hôn của Hoàng Tuấn Kiệt.
Vẫy vẫy tay chào Hoàng Tuấn Kiệt, cười rộ lên, Thư Phàm tung tăng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Hoàng Tuấn Kiệt nằm vật ra giường, tay gác
lên trái, trán tim vẫn còn đập gấp gáp trong lồng ngực, trong đầu ngập
tràn hình bóng của Thư Phàm.
Sáu giờ sáng, mặt trời vẫn còn chưa lên đến đầu ngọn cây, không khí chìm
ngập trong sương sớm, tươi mát, gió nhẹ thổi bay những chiếc lá vàng
trên sân. Nắng vàng chiếu rọi qua khung cửa kính, phản chiếu vào phòng.
Dưới sân vườn, hoa lá, cây cỏ vui đón nắng sớm, nhân công đang tưới nước cho từng bồn hoa, chậu cây cảnh. Bên ngoài, mọi người đang tất bật
chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Trên giường, hai chị em Thư Phàm vẫn còn say ngủ. Tú Linh ôm chặt lấy
chị gái, đầu gối lên vai, chân gác lên đùi, tay vắt ngang qua eo. Nhìn
khuôn mặt say ngủ trong sáng, đẹp như thiên thần của hai chị em, thế
giới này bỗng chốc trở nên bình yên, cuộc sống thật tươi đẹp, rực tràn
sức thanh xuân.
Chớp chớp mắt vài cái, Tú Linh mở mắt. Cảm nhận được hơi ấm, ngửi được
mùi hoa nhài trên cơ thể chị gái, Tú Linh ngước mắt nhìn khuôn mặt vẫn
còn say ngủ của chị gái. Tự dưng Tú Linh thấy thật ấm áp và an toàn. Dù
đang sống trong nhà người lạ, nhưng chỉ cần có chị gái ở bên cạnh, thì
Tú Linh không còn lo sợ gì cả.
Tú Linh dụi đầu vào ngực chị gái, mũi hít lấy mùi hương hoa nhài tỏa ra từ cơ thể, tay ôm siết lấy eo Thư Phàm.
Đang ngủ ngon, cảm thấy nhồn nhột do vài sợi tóc của Tú Linh chọc vào lỗ mũi, Thư Phàm làu bàu trong miệng, tay ngoay ngoay lỗ mũi.
Tú Linh phì cười, tính trẻ con trỗi dậy. Tay Tú Linh chọc vào nách Thư
Phàm, quyết tâm gọi bằng được con heo lười hay ngủ nướng, và lười không
bao giờ chịu nấu cơm sáng dậy bằng được.
“Tú Linh !” Thư Phàm cáu tiết quát nhỏ, “Để yên cho chị ngủ.”
“Chị hai ! Đã sáng bảnh mắt rồi, chị còn muốn ngủ tiếp nữa sao ?”
“Sáng thì mặc kệ sáng, để cho chị ngủ thêm một lúc nữa.”
“Chị có muốn đi làm không ?”
Nghe Tú Linh nhắc đến hai cụm từ “đi làm”, Thư Phàm lập tức mở mắt, ngồi bật dậy như lò xo.
Có nhiều khi Tú Linh không hiểu vì sao Thư Phàm có thể đam mê công việc
như thế. Mọi người luôn hào hứng khi nhặt được nhiều tiền, khi được ăn
ngon, hay bỗng