
i chị em Thư Phàm, “Hai người lên xe đi, để tài xế chở về nhà.”
“Không cần.” Thư Phàm nhanh chóng cự tuyệt, “Tôi đi xe nhờ xe đạp điện của em gái là được rồi.”
Từ lúc ngồi ăn cơm cùng với Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, thấy hai người
bọ họ không nói với nhau một câu, thái độ căng thẳng và thù nghịch,
khiến Tú Linh khó hiểu. Nếu họ ghét nhau nhiều như thế, thì đi ăn cùng
với nhau làm gì ?
Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, bất mãn với hành vi chống đối của Thư Phàm,“Cô
không có xe, thì lên đây tôi chở về. Tại sao cô nhất định cứ phải làm
phiền em gái mình ?”
Thư Phàm tức điên người, không thèm đối đáp qua lại với Hoàng Tuấn Kiệt
thêm câu nào nữa, tay nhanh chóng lôi em gái về phía chiếc xe đạp điện
Yamaha màu xanh dương ở phía đối diện.
“Chị Hai !” Tú Linh nuốt nước bọt, mắt cẩn thận quan sát và đánh giá
khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng của Thư Phàm, “Anh Kiệt cũng chỉ muốn
tốt cho chị thôi. Chị đừng giận anh ấy.”
“Em….” Thư Phàm nghiến răng, “Nếu em còn bênh anh ta thêm một câu nào nữa, thì đừng gọi tên chị nữa.”
Tú Linh le lưỡi rụt cổ, tỏ vẻ sợ hãi trước tính cách nóng như lửa của
chị gái. Không hiểu Hoàng Tuấn Kiệt đã làm việc gì đắc tội với chị gái,
mà chị ấy lại tức giận đến thế, vừa đi vừa ngoái đầu quay lại nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh vừa lẩm bẩm trong miệng.
Đứng một chỗ, nhìn hai chị em nhà họ Bạch hăm hở lôi kéo nhau như hai
đứa trẻ con đang cố đi nhanh để dành chỗ trong rạp hát, tâm trạng Hoàng
Tuấn Kiệt nặng như đeo đá. Hắn đã cố nhẫn nhịn và bỏ qua nhiều lần cho
Thư Phàm, nhưng càng ngày Thư Phàm càng không biết điều.
“Cậu chủ !” Anh vệ sĩ kính cẩn lên tiếng gọi nhỏ, anh muốn biết hắn định làm gì tiếp theo.
“Tiếp tục đi theo bảo vệ Thư Phàm.” Mắt nhìn hình bóng nhỏ nhắn của Thư Phàm không rời, Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng phân phó.
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Anh vệ sĩ vội vàng bám theo hình bóng của hai chị em.
Anh vệ sĩ còn lại mở cửa xe ô tô màu đen bóng và sang trọng cho Hoàng Tuấn Kiệt.
“Lái xe về công ty !” Ngồi trên ghế xe phía sau, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế, nói cho vệ sĩ biết nơi mình muốn đi.
Chiếc xe ô tô từ từ lùi lại về phía sau, đến một khoảng gần 10 mét, đầu xe quay sang bên trái, rồi tiền dần ra đường cái lớn.
Bên ngoài nắng đã lên cao, con đường rải nhựa bỏng rãy, từng hàng cây
cành lá thỉnh thoảng kêu xào xạc do những cơn gió nhẹ thổi qua.
Mùa thu đến, khiến những chiếc lá vàng rơi rụng đầy trên sân trước cửa
quán. Cảnh vật trước mặt, khiến cho người ta có cảm giác muốn say.
………………
Thư Phàm chăm chú nhìn chiếc xe đạp điện mới cóng trước mặt, chớp chớp
mắt vài cái. Sau khi xác định được rằng mình không có bị hoa mắt, Thư
Phàm quay lại nhìn em gái, tay chỉ vào chiếc xe đạp điện, “Em nói cho
chị biết, chiếc xe đạp điện mới này từ đâu mà em có, còn nữa chiếc xe
đạp điện cũ kia đâu rồi ?”
Tú Linh toát mồ hôi vì sợ, không ngờ chị gái lại tinh ý như thế.
“Sao em không trả lời chị ?” Thư Phàm gằn giọng, việc em gái đổi xe cũ,
mua xe mới không khiến Thư Phàm tức giận, nhưng dám ở sau lưng giấu giếm làm việc xấu, thì tuyệt đối không được.
“Chị Hai !” Tú Linh run giọng gọi, “Chị đừng hơi một chút là nổi khùng lên được không ? Em có làm chuyện gì phạm pháp đâu.”
“Chị biết là em không làm chuyện gì phạm pháp, vì em không có gan làm
những việc đó. Nhưng mà, em nói thật đi, em lấy tiền đâu mà mua một
chiếc xe đạp điện hơn chục triệu này ?”
Tú Linh giật nảy người, tròn xoe mắt nhìn chị gái. Thoạt mới nhìn chiếc
xe đạp điện này, có ai biết nó giá trị hơn chục triệu đồng. Tại sao Thư
Phàm chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ?
“Em còn không nói mau !” Thư Phàm nghiến răng, hỏa khí đã bốc cao lên
đến tận đỉnh đầu. Từ sáng đến giờ phải chịu đựng biết bao nhiêu chuyện,
bây giờ lại thêm cô em gái xưa nay vốn ngoan hiền, có chuyện gì cũng nói thật, tự dưng biến thành một người nói dối.
“Sao…sao chị lại biết chiếc xe này trị giá hơn mười triệu ?” Tú Linh
thắc mắc hỏi Thư Phàm. Dù rất sợ tính cách nóng như lửa của chị gái,
nhưng tò mò vốn là bản tính của con người, nên không cưỡng lại được.
Chỉ tay vào cáng xe, Thư Phàm cười nhạt, “Em đã nhìn thấy chưa ?”
Tú Linh nhìn theo hướng tay chỉ của Thư Phàm, đầu cúi xuống, bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ lên miếng tem màu xám bạc được gián cẩn thận trên cáng xe.
“Nhìn đã đủ chưa ?” Thư Phàm tức muốn điên lên. Cô em gái ngốc nghếch
này chẳng những nói dối cũng không biết đường mà nói, ngay cả làm chuyện xấu cũng không biết cách che dấu. Thư Phàm không biết nên khóc hay nên
cười, “Còn không mau trả lời câu hỏi của chị ?”
Đã hiểu lý do vì sao chị gái mình biết được giá trị của chiếc xe đạp
điện, Tú Linh vặn vẹo tay, nuốt nước bọt, cúi thấp đầu nói,
“Chiếc..chiếc xe này là…là do…”
Thư Phàm siết chặt nắm đấm, cố gắng nén giận, chờ nghe Tú Linh nói cho mình biết nguyên nhân tại sao.
“Em…em gửi người ta giữ dùm, nhưng…nhưng người ta không cẩn thận đánh
mất, nên…nên mua đền cho em.” Tú Linh vốn không quen nói dối, nên chỉ
nói được mấy câu thì ấp a ấp úng, mồ hôi lấm tấm trên trán, đầu cúi càng lúc càng thấp.
“Nói