
bước đường cùng này.
Hơn hai tháng vừa qua, hắn đã nghĩ thông suốt. Dù hắn không yêu Đào
Tuyết Viên, cũng đã từng hận cô ta không biết quý trọng sinh linh bé nhỏ trong bụng mình, nhưng hắn vẫn muốn một lần đến trại giam thăm cô ta.
Đào Tuyết Viên hiện giờ đang bị giam giữ trong tù. Tòa án đã phán quyết
cô ta tội mưu sát, mức tù gần 10 năm. Ông Đào đã thuê luật sự giỏi bào
chữa cho cô ta nhưng không ăn thua. Với những bằng chứng mà Vũ Gia Minh
đã thu thập được, cùng với tài hùng biện của luật sư riêng, Đào Tuyết
Viên vẫn bị phán quyết mức án cao nhất. Nếu ông Đào không phải là một
ông chủ lớn, có máu mặt ngoài xã hội, sợ rằng Đào Tuyết Viên đã phải
lĩnh mức án tù chung thân rồi.
Bà Ngân Hoa từ sau khi biết được sự thật, biết Tú Linh bị mất trí nhớ,
biết con trai mình đã lừa dối Tú Linh, bà trở nên thâm trầm và ít nói
hẳn. Bà đã mong Tú Linh trở thành con dâu của mình biết bao. Ngỡ tưởng
rằng lần này con trai sẽ tìm được hạnh phúc, sẽ nghiêm túc kết hôn nhưng thật không ngờ, tất cả chỉ là đóng kịch cho bà xem mà thôi.
Bà không trách Tú Linh đã quay trở về bên cạnh Vũ Gia Minh, cũng không
trách Tú Linh không còn muốn lấy con trai bà nữa. Tú Linh không oán
trách, không giận Châu Kiệt Phong lừa dối đã là may mắn lắm rồi. Tuy
nuối tiếc vì Tú Linh không thể trở thành con dâu của mình, bà vẫn coi Tú Linh là con cháu trong nhà.
Buổi chiều hai mẹ con bà Ngân Hoa đến thăm Tú Linh.
Vũ Gia Minh không vui vẻ một chút nào khi phải tiếp hai mẹ con họ.
Trong phòng khách của nhà họ Vũ, bà Ngân Hoa thân thiết nắm lấy tay Tú
Linh: “Con gái ! Con đã có thai mấy tháng rồi ? Con không ăn uống được
gì đúng không ? Sắc mặt của con kém quá, con đã gầy đi không ít.”
Một bên bà Ngân Hoa thao thao bất tuyệt, hỏi Tú Linh. Một bên Vũ Gia Minh và Châu Kiệt Phong âm trầm nhìn nhau.
“Cậu đã thuê luật sư giỏi nhất, dùng thủ đoạn để bắt Đào Tuyết Viên phải tù lâu thật lâu ?” Châu Kiệt Phong nhìn vào mắt Vũ Gia Minh. Hắn không
thể đọc được suy nghĩ trong đầu Vũ Gia Minh.
“Cậu đến đây vì cậu muốn cầu xin cho cô ta ?” Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, ánh mắt hắn sắc bén như dao, lạnh lẽo như băng đá.
“Không phải. Tôi đến đây chỉ vì muốn thăm Tú Linh, hơn nữa có một câu
tôi muốn hỏi cậu.” Châu Kiệt Phong trầm giọng. Hắn vừa hận vừa bội phục
khả năng dùng mưu kế của Vũ Gia Minh. Trước kia, hắn vẫn luôn cho rằng
do mình say rượu nên mới làm càn, nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ lại, hắn
thấy có rất nhiều chi tiết không đúng và hết sức phi lí. Nghĩ mãi, nghĩ
mãi, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra điều đó là gì.
Không muốn bà Ngân Hoa và Tú Linh biết được câu chuyện mình sắp nói. Vũ Gia Minh và Châu Kiệt Phong kéo nhau ra sân vườn.
“Cậu muốn hỏi tôi lý do vì sao cậu và Đào Tuyết Viên ngủ với nhau trong
khách sạn chứ gì ?” Vũ Gia Minh thẳng thắn thừa nhận, không thèm chối
quanh co. Hắn là một người thông minh và nhạy bén, hắn đương nhiên hiểu
Châu Kiệt Phong không đến đây chơi không. Vả lại, sắc mặt của Châu Kiệt
Phong đã nói lên tất cả.
“Cậu thừa nhận chính cậu đã dở trò, đưa tôi và Đào Tuyết Viên nhốt cùng
một chỗ ?” Châu Kiệt Phong nghiến răng, đứng thẳng, hai tay siết thành
nắm đấm.
“Đúng thế.” Vũ Gia Minh hiên ngang đối diện với đối mắt căm hận của Châu Kiệt Phong. “Chính tôi là người đã sai vệ sĩ mang cậu và Đào Tuyết Viên trong tình trạng say khướt đến khách sạn.”
“Khốn khiếp ! Sao cậu có thể bỉ ổi và đê tiện như thế ? Dù cậu có hận
việc tôi dám đâm bị thương, và lừa dối Tú Linh đi chăng nữa, cũng không
nên dùng cách không có lương tâm này để trả thù tôi.” Châu Kiệt Phong
phẫn nộ, gầm lên một tiếng, tay túm chặt lấy cổ áo của Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh nhàn nhàn nở một nụ cười, hắn bình thản nhìn thẳng vào mắt
Châu Kiệt Phong: “Đê tiện và xấu xa, bỉ ổi và khốn kiếp ? Cậu mắng thật
hay !” Vũ Gia Minh trào phúng nói: “Nếu đem tôi so với cậu, thì vẫn còn
kém xa cậu về khoản mặt dày. Tú Linh là người con gái của tôi, ai cũng
không được phép động vào. Lẽ ra tôi đã muốn trả thù cậu một cách thật
nặng tay. Tỷ như khiến cậu thân bại danh liệt, khiến cậu bị tai nạn giao thông, hay khiến cậu vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này.” Vũ Gia Minh thản nhiên nói, như thể những việc đó chỉ là chuyện bình thường, không
ghê gớm một chút nào cả.
“Tôi giúp cậu và Đào Tuyết Viên ở cùng một chỗ thì có gì là sai ? Nếu
cậu không động tâm với cô ta, tôi cho người mang cậu và cô ta vào khách
sạn cũng trở thành vô ích.” Vũ Gia Minh cười chễ giễu Châu Kiệt Phong,
mặt Châu Kiệt Phong lúc xanh lúc trắng, bàn tay nắm cổ áo Vũ Gia Minh
run run.
Vũ Gia Minh thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt biến hóa liên tục của Châu Kiệt Phong: “Tôi đã đánh cược với khả năng suy đoán của chính mình. Tôi cá
cược cậu sẽ không động vào cô ta khi say rượu năm phần, ngang với trường hợp cậu sẽ động tâm với cô ta. Kết quả, tôi thắng, cậu thua. Cậu đã
không khống chế được mình, chính cậu và cô ta đã quấn quýt, dây dưa với
nhau, không phải lỗi tại tôi, tôi chỉ giúp hai người đến được với nhau
mà thôi.” Vũ Gia Minh luôn luôn tự tin vào trí thông minh v
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp