
chưa bao giờ thấy sảng khoái như thế,
có thể đã lâu rồi, hắn chưa được đánh nhau, có thể do hắn đã tìm lại
được Thư Phàm, tìm lại được tình yêu của đời mình, có thể do hắn sắp
được làm cha, và có thể do hắn đã được đánh nhau với Trác Phi Dương một
trận đúng như ước nguyện bấu lâu nay của mình.
Trác Phi Dương nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn cũng bật cười theo Hoàng Tuấn
Kiệt. Hắn thấy Hoàng Tuấn Kiệt là một con người rất thú vị, tính cách
hào sảng và nóng tính, có ba phần tương tự Thư Phàm. Hắn đã hiểu vì sao
Thư Phàm lại yêu và chọn Hoàng Tuấn Kiệt. Một con người sống có tình và
có lý như Hoàng Tuấn Kiệt, làm sao Thư Phàm có thể không yêu và không
rung động, huống chi Hoàng Tuấn Kiệt lại là người đến trước.
Cầm nước khoáng và mấy lon bia do hai vệ sĩ đưa, Hoàng Tuấn Kiệt cùng Trác Phi Dương ngồi uống với nhau.
“Cậu bắt cóc Thư Phàm vì nghĩ rằng tôi là cha của cháu gái cậu ?” Hoàng
Tuấn Kiệt vẫn có thắc mắc từ lâu muốn hỏi Trác Phi Dương, nên lần này
hắn muốn hỏi cho ra lẽ.
“Đúng thế.” Trác Phi Dương gật đầu đáp: “Ban đầu, khi em gái tôi mang
thai, tôi đã gặn hỏi nó rất nhiều lần về cha của đứa bé, nhưng nó không
chịu nói. Về sau này, tôi cho người điều tra, và nắm được một chút manh
mối, em gái tôi mới chịu nói cho tôi biết.” Trác Phi Dương cười khổ. Nếu em gái hắn thành thật hơn một chút, hắn đã không phải sống khổ sở như
bây giờ.
“Tôi và em gái cậu chỉ gặp nhau có mấy lần. Trong ấn tượng của tôi, cô
ấy hãy còn là một đứa trẻ con. Tôi coi cô ấy như em gái của mình.” Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi nói: “Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ yêu cô ấy, hơn nữa làm chuyện có lỗi với cô ấy lại càng không.” Hoàng Tuấn Kiệt ngước
mắt nhìn sao trên trời: “Mà cho dù tôi không yêu cô ấy, khi biết cô ấy
có thai với tôi, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
Trác Phi Dương quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn hiểu Hoàng Tuấn Kiệt
nói được làm được, Hoàng Tuấn Kiệt không phải là một kẻ vô trách nhiệm,
một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, hắn là một chính nhân quân tử. Thư Phàm chọn
Hoàng Tuấn Kiệt, nhất định sẽ có được hạnh phúc. Hắn có thể yên tâm được rồi.
Mọi khúc mắc và hiểu lầm đã được tháo bỏ. Hoàng Tuấn Kiệt và Trác Phi
Dương ngồi uống bia với nhau, cả hai không nói gì nhiều, nhưng họ không
còn coi nhau là kẻ thù nữa. Cả hai cùng yêu Thư Phàm, cùng mong muốn Thư Phàm có được hạnh phúc và niềm vui. Dù Thư Phàm chọn ai, với họ cũng
không còn quan trọng, một khi đã yêu thật lòng, đều không muốn người con gái mình yêu bị tổn thương và phải thương tâm rơi lệ vì mình.
Trời sắc rợp một màu vàng chói mắt. Trong vườn hoa bướm bay đầy, từng chiếc
lá xanh rung rinh trong gió, hương thơm hòa quyện. Trời đang độ thu
sang, không khí chìm trong nắng vàng, mặt đất đầy cỏ tươi, phiến lá vàng rơi rụng đầy sân, cây hoa hòe đã trổ hoa.
Khu vườn ấy từ lâu đã vắng bóng người xem, vắng tiếng cười, vắng bàn tay mảnh khảnh, thường hay đuổi bướm, hái hoa. Châu Kiệt Phong lặng lẽ đứng trên lầu hai, mắt đăm đăm nhìn xuống khu vườn phía dưới. Hắn đang nhớ
đến Tú Linh, nhớ đến người con gái khiến hắn yêu và rung động.
Nắng hắt qua song cửa cửa, phản chiếu vào phòng. Tà áo, mái tóc bay bay, đôi mắt Châu Kiệt Phong in hình của nắng, của lá, của gió và của hoa.
Hắn đứng lặng lẽ như thế, đứng rất lâu, tâm tư phiền muộn, không vui.
Tú Linh đã thuộc về một người đàn ông khác, cô ấy đã có thai hơn bốn
tháng. Hắn là một kẻ vô duyên trong tình yêu, là người đến sau. Hắn yêu
Tú Linh, muốn lấy Tú Linh làm vợ. Hắn đã lừa dối Tú Linh, tìm đủ mọi
cách giữ Tú Linh bên cạnh mình, nhưng trời không chiều lòng người, thứ
gì không thuộc về mình, thì vĩnh viễn cũng không được.
Châu Kiệt Phong nhìn chăm chú luống hoa cúc đang trổ bông, từng cánh lá
mỏng màu vàng đang rung rinh bay theo gió. Mùi hương hơi nồng và hắc bay vào mũi hắn.
Nhớ đến hoa cúc, Châu Kiệt Phong lại nhớ đến người con gái tên Đào Tuyết Viên. Còn nhớ hôm nào, cô ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đến dự
tiệc đính hôn của hắn, lúc ấy hắn có một cảm xúc khó tả, một niềm vui
nho nhỏ, len lén ngấm vào tim.
Hắn không yêu Đào Tuyết Viên, chưa bao giờ yêu, đối với cô ta, hắn chỉ
có thích, tình cảm vượt trên tình bạn một chút. Chuyện xảy ra ở khách
sạn, hắn cảm thấy có lỗi với cô ta, muốn bù đắp cho cô ta, nhưng cô ta
lại không cần, người mà cô ta yêu là Vũ Gia Minh, cũng giống như hắn yêu Tú Linh, cả hai đều là kẻ thứ ba trong tình yêu.
Khi biết Đào Tuyết Viên có thai, hắn vừa mừng vừa lo. Mẹ hắn từ lâu đã
muốn có cháu bế bồng, mặc kệ hắn có yêu cô ta hay không, hắn cũng muốn
giữ lại được con này, muốn cùng cô ta chăm sóc và nuôi dưỡng nó nên
người, nhưng….
Châu Kiệt Phong sâu kín thở dài. Hơn ba tháng nay, không ngày nào hắn
không tâm phiền ý loạn. Đứa bé đã mất rồi, Đào Tuyết Viên đã bị xẩy
thai, cô ta còn dám cầm súng giết người. Cũng may Tú Linh không có việc
gì, nếu không hắn sẽ hối hận suốt đời. Hắn cho rằng vì hắn nên Tú Linh
và Vũ Gia Minh mới gặp nhiều trắc trở như thế, nếu hắn không cố chấp
muốn giữ Tú Linh bên cạnh mình bằng được, có lẽ mọi chuyện đã không đi
đến