
hoang vắng thế này ?”
“Hu hu hu ! Con chết mất ! Chết mất !” Thư Phàm tự vả vào miệng, tự bấm
bẹo vào tay, để khiến bản thân mình tỉnh táo lại: “Mày đừng mơ nữa, hãy
mau tỉnh lại đi. Bây giờ không phải là lúc mày tự huyễn hoặc chình mình, mà hãy mau tìm cách để thoát ra khỏi đây.”
Đang thì thào tự nhắc nhở bản thân, Thư Phàm đột ngột dừng lại, đầu ngó
nghiêng xung quanh, chân loay hoay chạy đông chạy tây trên khoảng lan
can chật hẹp.
“Thật kì lạ ! Nếu đây là mơ, tại sao mình lại cảm thấy đau thế này ?”
Thư Phàm xoa xoa vào má, vuốt vuốt cánh tay hơi sưng đỏ vì lúc nãy lỡ
bấm bẹo hơi nặng tay.
Thư Phàm đứng bất động một chỗ, thất thần nhìn vào khoảng không trước mặt.
“Đây…đây không phải là mơ mà là thật. Mình…mình thật sự đang đứng trên
lan can của một tòa lâu đài cổ, nằm trên một hòn đảo hoang.” Thư Phàm
chỉ tay, kích động kêu lên, miệng không ngừng la hét, chân nhảy loi choi như một con khỉ.
Thư Phàm chạy biến vào trong nhà, miệng gọi to: “Có ai không ? Có ai không ?”
Chạy từ đầu phòng đến cuối phòng, Thư Phàm căm phẫn hét: “Hoàng Tuấn
Kiệt ! Anh mau ra đây cho tôi ! Anh đang chơi trò khỉ gì thế hả ?”
“Xoạch !”Cánh cửa thông ra một căn phòng bên cạnh, đột nhiên mở ra. Một
người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, mặc quần áo màu đen, mái tóc hoa
râm xuất hiện trước mặt Thư Phàm.
“Cô Phàm ! Chào cô !” Người đàn ông trung niêm mỉm cười, lịch sự chào Thư Phàm.
Sự xuất hiện vô thanh vô thức của người đàn ông trung niên lạ mặt, khiến Thư Phàm giật nảy mình, quay phắt lại, mắt đề phòng nhìn ông ta.
“Ông…ông là ai ?” Thư Phàm lắp bắp, sợ hãi lui lại vài bước: “Hoàng Tuấn Kiệt đâu ?”
Người đàn ông trung niên giới thiệu: “Tôi là quản gia của tòa lâu đài này. Cô có thể gọi tôi là Phúc.”
“Ông Phúc !” Thư Phàm lẩm bẩm, gọi tên ông ta: “Ông…ông có thể cho tôi
biết hiện giờ tôi đang ở đâu được không ? Còn nữa, Hoàng Tuấn Kiệt đâu,
tại sao tôi không thấy ?” Thư Phàm đem hết tất cả thắc mắc và lo sợ của
mình, hỏi ông quản gia tên Phúc một lượt, như sợ ông ta sẽ biến mất
giống hệt cách ông ta xuất hiện.
“Chắc cô cũng đói rồi, để tôi dọn thứ gì đó cho cô ăn.” Ông Phúc không
trả lời các câu hỏi của Thư Phàm, mà chỉ mỉm cười, hỏi lái sang chuyện
khác.
“Ông Phúc ! Ông làm ơn nói cho tôi biết đi.” Xoắn mười đầu ngón tay vào
nhau, Thư Phàm run sợ nói ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn gặp Hoàng Tuấn
Kiệt.”
“Cô Phàm !” Ông Phúc mỉm cười , ôn hòa khuyên bảo Thư Phàm: “Cô nên bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra đâu. Ở đây cô được an toàn.”
“Làm sao mà an toàn, bị nhốt ở đây như tù nhân mà gọi là an toàn hả ?”
Thư Phàm muốn hét ầm lên, muốn quát thẳng vào mặt ông Phúc, nhưng đành
phải cố nín nhịn.
“Ông Phúc ! Làm ơn nói cho tôi biết, tôi hiện giờ đang ở đâu ? Tại sao
Hoàng Tuấn Kiệt không ra gặp tôi ?” Thư Phàm kiên trì muốn ông Phúc giải đáp thắc mắc và nghi vấn của mình. Một khi không biết rõ mình đang ở
đâu, và Hoàng Tuấn Kiệt có được an toàn không, Thư Phàm không thể thả
lỏng cảnh giác và nỗi bất an trong lòng được.
Ông Phúc chưa kịp lên tiếng nói gì, ngoài lan can trên tầng hai vang lên tiếng “Phành phạch !” của cánh quạt máy bay cá nhân.
Thư Phàm chăm chú lắng tai nghe, cơ thể căng cứng, đầu óc càng lúc càng mờ mịt không hiểu gì cả.
“Này ! Hoàng Tuấn Kiệt có cần phải làm quá lên như thế không ? Hắn chẳng những đem nhốt mình ở đây, thậm chí hắn còn khoa trương đi bằng máy bay cá nhân đến đây nữa ?” Thư Phàm nghiến răng trèo trẹo, mắt nổi lửa,
mắng thầm Hoàng Tuấn Kiệt: “Hãy chờ đấy, tên chết tiệt kia ! Khi nào anh vào đến đây, tôi sẽ không tha thứ cho anh !” Cục tức bị nghẹn ứ trong
cổ họng từ tối hôm qua vẫn chưa tiêu tán, giờ lại phát hiện ra Hoàng
Tuấn Kiệt bá đạo đem nhốt mình như phạm nhân ở đây, Thư Phàm tức đến xì
khói ra hai lỗ tai, thái độ hùng hổ muốn đánh Hoàng Tuấn Kiệt một trận
nhừ tử, nếu đánh được đầu hắn thành đầu heo luôn thì càng tốt.
Thư Phàm nắm chặt hai tay, mắt trừng trừng nhìn ra cánh cửa dẫn ra ban
công, đứng thẳng người, nín thở chờ đợi giây phút Hoàng Tuấn Kiệt bước
vào trong phòng.
Từ bên ngoài ban công, được ánh sáng ban ngày bao phủ, một người đàn ông thân cao 1m80, vóc dáng thon gọn, mặc một bộ vét màu đen đắt tiền,
khuôn mặt góc cạnh, nam tính đẹp như một tài tử điện ảnh, đôi mắt đen
sâu ẩn dưới hàng lông mi dày đen rậm, đôi môi mỏng lúc nào cũng mím chặt thể hiện là một con người có tính cách thâm trầm và băng giá, mái tóc
màu đen bồng bềnh quyến rũ lòa xòa trước trán. Phong thái, dáng vẻ bề
ngoài của anh ta khiến cho người khác phải nín thở để ngắm nhìn, phải
kính cẩn cúi đầu mỗi khi anh ta xuất hiện, phải phục tùng mệnh lệnh mỗi
khi anh ta ra lệnh hay yêu cầu làm gì đó. Người đàn ông này còn nguy
hiểm hơn cả Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt nhiều, có thể nói tính cách
của anh ta là tính cách tổng hợp của hai người bọn họ.
Thư Phàm trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn anh ta. Thêm một lần nữa, Thư
Phàm lại cho rằng mình đang mơ. Tại sao người đáng lẽ nên xuất hiện là
Hoàng Tuấn Kiệt lại không thấy đâu, tự dưng lại mọc ra một người đàn ông xa lạ,