
hất Thế sải bước lên lầu. Nhất Thế đi sau anh níu lấy tay Tống
An Thần hỏi: “Anh tới đây mấy lần rồi?”
“Nhiều lắm, không nhớ nổi.” Tống An Thần thản nhiên, tỏ vẻ không quan trọng
nhưng Nhất Thế lại cảm thấy ngọt ngào, thì ra anh sốt ruột như thế.
Lên lầu, nhiệt độ thình lình tăng cao, trước mặt xuất hiện một người đàn ông chỉ
quấn mỗi cái khăn lông che nửa thân dưới đứng cạnh bức tường treo đầy ảnh chụp,
vuốt cằm suy nghĩ nhìn số ảnh đó.
Tống An Thần ho khẽ một tiếng, người kia mới quay đầu lại.
Người đàn ông này đúng kiểu con lai, thuộc loại phối hợp gene rất chuẩn, mặt mũi
đẹp đẽ, dáng người cũng rất xuất sắc. Thứ lỗi cho Nhất Thế nghĩ vậy, thật tình chịu
thua. Người đàn ông này quấn mỗi cái khăn thế mà còn không tự giác, thấy phụ nữ
vào cũng chẳng ngại ngần.
Channing đột nhiên giống như gặp ma ngó Tống An Thần, thét lên “Fuck!”, sau đó
xông tới, túm chặt hai vai Tống An Thần, lại nhìn Nhất Thế, cười như không cười:
“Là anh.”
Tống An Thần nhìn Channing khó hiểu. Channing bất thần phát hiện mình bất lịch
sự, vội thả hai tay ra, thản nhiên như chưa có chuyện gì, sau đó nói tiếng phổ thông
không chuẩn xác lắm, hỏi thẳng: “Anh là Tống An Thần đúng không?”
Tống An Thần vẫn dửng dưng nhìn cái người có vẻ kích động trước mặt. Người đó
quan sát Tống An Thần, tặc lưỡi khen ngợi: “Vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt tuyệt
đẹp, phong thái này, nhất là ánh mắt thi thoảng thoáng hiện chút mê hoặc lại thâm
trầm, đúng là tác phẩm điêu khắc tuyệt vời của thượng đế.” Kế đó Channing chuyển
mắt sang Nhất Thế, chặc lưỡi: “Thượng đế tạo ra tác phẩm này chắc hẳn lúc đó lên
cơn động kinh, run tay.”
Nhất Thế lập tức đáp lễ anh ta bằng cặp mắt trợn ngược. Channing phì cười “Đường
nét run run trên khuôn mặt này sao mà hoàn mỹ thế chứ?” Nói rồi muốn sờ mặt
Nhất Thế. Tống An Thần lập tức gạt phắt cánh tay không biết yên phận của anh ta
ra, cười nhạt “Thời gian chụp ảnh của nhiếp ảnh gia quý giá như vàng, tôi nghĩ
chúng ta vào thẳng việc chính đi.”
“Vốn dĩ là thế.” Channing lấy áo khoác ở sofa bên cạnh mặc vô người, khoanh tay
trước ngực cười với Tống An Thần “Rất hiếm khi tôi ở Thiên Đô, chủ yếu là do cha
tôi mở, chứ không còn lâu tôi mới đến đây. Người có thể mời được tôi, chỉ có khách
hàng của tôi thôi.” Channing cười cười, nhìn Tống An Thần chòng chọc “Tôi rất hài
lòng với bề ngoài của anh. Yêu cầu của tôi vô cùng đơn giản, không cần tiền, tôi
chụp miễn phí cho hai người, đổi lại tôi muốn quyền sở hữu ảnh chân dung của cả
hai. Bảo đảm không làm gì xấu, đồng ý chứ?”
Cả hai đều lưỡng lự.
Channing đế thêm: “Tôi biết anh là đứa con Trung Quốc của Irvine, thừa sức bỏ
tiền mời tôi, nhưng… tâm trạng tôi không vui thì tiền cũng là mây khói thôi.”
Cái này là uy hiếp trắng trợn. Nhất Thế bước lên một bước, định từ chối thẳng Tống
An Thần lại kéo cô lại, mỉm cười “Có thể.”
Nhất Thế không dám tin, ngoảnh đầu nhìn Tống An Thần, thấy vẻ mặt anh thản
nhiên như không, dường như chuyện đó chẳng có vấn đề gì.
“OK. Vậy qua đây đi. Mau thay đồ cưới.” Channing vỗ tay đánh bốp, đi thẳng vào
khu chụp ảnh, dáng vóc rất đẹp. Hai người đi cách đằng sau một đoạn, Nhất Thế thì
thầm “Áo cưới còn chưa lựa nữa.”
“Anh chọn sẵn cho em rồi.” Tống An Thần mỉm cười, đẩy cô vào phòng thay đồ.
Trong phòng đã có sẵn một thợ trang điểm đã chờ từ nãy. Tay cô ấy máng lụa màu
trắng ngà và tơ trắng có rất nhiều nếp uốn. Nhìn sao cũng không thấy giống áo cưới,
chẳng có hình dạng gì cả. Lúc ấy Nhất Thế nghĩ, chắc chắn là áo cưới của cô dâu
nào đó đặt sẵn rồi bỏ. Song tới khi cô thợ trang điểm dẫn cô vào thay đồ, quàng bộ
áo cưới đó lên người cô mới biết đó đúng là áo cưới.
Trời ạ, áo cưới của cô lại là kiểu quấn từng lớp từng lớp vải lên người…
“Tôi muốn đổi áo cưới.” Nhất Thế vội vàng ngăn cô ấy tiếp tục làm việc. Cô ta lại
mỉm cười, dừng tay nói: “Cái này là anh Tống đặc biệt chọn cho cô, cũng là bảng
hiệu của tiệm đó.”
“Lỡ tuột xuống thì làm sao bây giờ?” Cô cứ cảm giác bộ này rất lỏng lẻo, không
phải là hở một chút mà là lộ toàn bộ.
Cô thợ trang điểm bật cười “Cô yên tâm, cái này là thiết kế đặc biệt, khuy bên trong
rất nhiều, sẽ không có chuyện tuột xuống đâu. Với lại ngoại trừ thắt lưng dùng lụa
xếp nếp ‘động một sợi tóc cả người đều rung động’ nếu không có người kéo thì
không cách nào tuột được.”
Đột nhiên Nhất Thế có cảm giác rét lạnh toàn thân? Vì sao động một cái thì cả
người đều động? Chẳng lẽ chỉ cần có người kéo thắt lưng, cả người cô đều tuột luốt
ra hết. Nhất Thế không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, Tống An Thần đúng là
tên cầm thú khoác áo blouse trắng.
“Cô dâu đẹp quá.” Lúc này nhân viên trang điểm đã mặc xong áo cưới cho cô, dẫn
Nhất Thế đi ra, vừa vặn đụng Tống An Thần đã thay xong đồ ở phòng đối diện.
Trong thoáng chốc, Nhất Thế có ảo giác như đang ở cõi vĩnh hằng. Tống An Thần
đứng đối diện, mặc lễ phục màu trắng, khuôn mắt tuấn mỹ, lại thêm dáng người
hoàn hảo, nụ cười nhàn nhạt quen thuộc, Nhất Thế cảm thấy choáng váng.
Tống An Thần cũng nhìn thấy Nhất Thế ngượng nghịu trong bộ áo cư