
như băng. Trên đường lái xe đến bệnh viện phụ nữ Đông
Phương, tay anh đột nhiên run lên. Anh nhớ Nhất Thế có hỏi “Nếu sau này em
không thể mang thai, anh còn cần em không?”
Tống An Thần cứ cho rằng cô không thể, lại không dè là không muốn mang thai.
Chẳng lẽ anh làm còn chưa đủ sao? Bỗng dưng Tống An Thần suy nghĩ một lúc, bật
cười, hoàn toàn khác hẳn vẻ băng giá lúc nãy, giống như ánh nắng ngày xuân chiếu
rọi sau một mùa đông giá.
Anh gọi điện thoại cho Nhất Thế, cả nửa ngày cũng không có người nghe. Kiên
nhẫn gọi cú thứ hai, đầu bên kia vang lên giọng nói hiền hòa của Nhất Thế “A lô,
sao lại gọi điện cho em? Đang đi làm mà?”
“Cục cưng, em ở đâu?”
Đầu bên kia im lặng một lúc “Em đi ra ngoài chơi.”
“Cục cưng, anh đi đón em.”
“Hả?” Nhất Thế cuống lên, vội vàng từ chối “Không cần đâu, em tự đi về được
rồi.” Cô vừa mới kiểm tra sức khỏe và siêu âm xong, đang chờ kết quả.
“Anh sắp đến bệnh viện Đông Phương rồi, ngoan, không được đi đâu hết.” Nói
xong Tống An Thần ngắt điện thoại, khuôn mặt tươi cười hòa nhã, toàn thân toát ra
hơi thở ấm áp như gió xuân.
Lúc nãy anh còn đang tức nên không suy xét nhiều câu nói của Hòa Tấn, nhưng
nháy mắt đột nhiên nhớ ra tuần trước mình bị bắt nhịn cả tuần, vừa mới được dỡ bỏ
cấm vận không lâu, sao Nhất Thế có thai mà đi phá được? Có lẽ Hòa Tấn thấy Nhất
Thế đến bệnh viện phụ nữ nên mới suy đoán mà thôi. Nhất Thế từng nói câu kia,
làm Tống An Thần nghĩ đến một nguyên nhân khác.
Người phụ nữ ngốc nghếch này!! Tống An Thần càng nghĩ càng cười khổ, gương
mặt tuấn tú nhuốm ý cười nhàn nhạt. Chưa từng có chuyện gì khiến Tống An Thần
cảm thấy ngọt ngào mà lại bất lực thế này. Một người phụ nữ chịu sinh con cho một
người đàn ông vốn đã là một loại hạnh phúc, người phụ nữ nghĩ trăm ngàn cách nỗ
lực sinh con vì một người đàn ông là hạnh phúc không thể dùng từ ngữ nào để hình
dung.
Tống An Thần bỗng cảm thấy con không quan trọng, Nhất Thế của anh mới là
nguồn hạnh phúc lớn nhất của anh. Không có gì quan trọng hơn cô, đáng giá để anh
theo đuổi.
Lúc Tống An Thần đến bệnh viện Đông Phương, Nhất Thế đang cúi gằm mặt ngồi
trên ghế chờ kết quả, có vẻ khẩẩn trương, hai tay nắm chặt đặt hờ trên bụng, căng
thẳng.
Tống An Thần nhìn bộ dạng thấp thỏm lo lắng của Nhất Thế không nhịn được bật
cười, sải bước đi tới chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh, quàng tay qua ôm cô vào lòng,
dở khóc dở cười: “Ngốcc quá.”
Không có gì quan trọng hơn việc có cô ở bên.
Nhất Thế chôn mặtt trong lòng Tống An Thần, chớp mắt mơ mơ hồ hồ nói: “Chưa
có kết quả, xét nghiệm còn tốnn một ít thời gian nữa.” Trên ngườii Tống An Thần có
mùi của bệnh viện, mùi cồn nhạt nhạt với mùi thuốc không nồng lắm, Nhất Thế rất
thích mùi này, có cảm giác an toàn vô hình.
“Chúng ta về nhà thôi. Mấy cái đó không quan trọng.” Tống An Thần vuốt tóc cô,
nắm tay cô đi ra ngoài. Nhất Thế hơi chần chừ nhưng cũng theo lời anh, mặc anh
kéo đi.
Hai người ngồi trên xe, vẻ mặt Tống An Thần nghiêm nghị, vặn chìa khóa, xe bắt
đầu khởi động.
Nhất Thế khựng lại, thấy Tống An Thần còn chưa cài dây an toàn, mím môi nói:
“Anh thế này không an toàn tí nào, mang mũ an toàn vào đi.”
Tống An Thần giật mình, gương mặt đang nặng nề trở nên cười dở mếu dở. Nhất
Thế còn chưa kịp phản ứng đã bị vẻ mặt khóc không được cười cũng không xong
làm hết hồn.
“Lần trước anh mua cả núi còn chưa dùng tới, thì ra em vẫn còn nhớ tới đống mũ đó
nha…” Tống An Thần phì cười, mà mặt Nhất Thế thì đỏ như gấc, cô nhất thời lỡ
miệng, nói dây an toàn thành mũ an toàn.
Tống An Thần nắm chặt tay Nhất Thế, bao bọc trong lòng bàn tay mình. Lòng bàn
tay truyền đến hơi ấm, lấp đầy trái tim Nhất Thế, cô sắp tan chảy rồi.
“Nhất Thế…”
“Dạ?”
“Vợ ơi…”
“Hơ.”
Môi Tống An Thần cong lên, chăm chú lái xe. Dọc đường Nhất Thế không nhịn
được đưa mắt nhìn Tống An Thần, chỉ thấy bên sườn mặt đẹp trai của anh hơi mỉm
cười, không giống kiểu cười kỳ lạ lúc trước mà có cảm giác thoải mái dễ chịu. Nhất
Thế thắc mắc, chuyện gì làm anh vui vẻ như thế? Hay là mổ xong hết rồi?
Tống An Thần chở Nhất Thế về dưới nhà, trước khi đi còn tặng cho cô một cái
googbye kiss, làm Nhất Thế vừa thẹn vừa >_<, cực kỳ mất tự nhiên.
Nhất Thế xuống xe, định vẫy tay tạm biệt anh, Tống An Thần hạ kính xe xuống nói
với cô: “Xong hết mấy ca mổ cuối, chúng ta đi chụp ảnh cưới.” Anh dừng lại, lấy
danh thiếp từ trong hộc xe ra đưa cho cô “Có thời gian em đến tiệm chụp ảnh này
xem sao, mẹ giới thiệu.”
Hóa ra là bà Tống đã gặp Tống An Thần rồi. Nhất Thế cầm lấy danh thiếp ngắm
nghía, tiệm chụp hình Thiên Đô. Cái tên này hình như cô chưa nghe bao giờ.
“Ngốc à, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.” Tống An Thần mỉm cười, trở
vào xe, đóng cửa kính lại lái đi. Để lại Nhất Thế ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Cô
làm chuyện gì ngốc? Đến cô còn chẳng biết mình đã làm gì nữa.
Nhất Thế về nhà ngủ được một giấc thì bị tiếng điện thoại réo ầm ỹ đánh thức, là
điện thoại bàn đổ chuông không ngớt. Nhất Thế nhào qua nhận điện thoại, đầu kia
vang lên tiếng Triệu Cát Tường đang hút m