Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323845

Bình chọn: 7.00/10/384 lượt.

chỉ biết theo sau, nhìn tên

ngốc ấy, hèn mọn bảo vệ.”

“Có điều, anh Tống quả nhiên là anh Tống. Giữa trưa ngày hôm sau chặn đường

Hòa Tấn đánh một trận. Tôi cho là để bõ tức, ai dè anh ấy lại nói với Hòa Tấn, sau

này phải dẫn chị về không được ở lại quá khuya. Cho dù tối cũng phải đưa chị về

nhà an toàn. Thế đấy, người đó có ý gì đây?” Lâm Nhược Hàm nhếch môi cười

nhưng mắt lại đầy nước “Anh ấy bảo vệ chị thế đấy…” Lâm Nhược Hàm ngừng

một chút, cười cười tự giễu “Tôi cho rằng chỉ cần tôi quật cường như chị, chọc tức

anh ấy là được. Nhưng tôi quá xem trọng mình rồi, bất kể tôi ngang ngạnh thế nào,

anh ấy đều bình thản nói không sao.”

“Chỉ có Diệp Nhất Thế mới khiến anh ấy đổi sắc, những cô gái khác trong mắt anh

là cái gì chứ? Ánh mắt anh ấy chỉ đặt trên người Diệp Nhất Thế, bảo vệ chị thật kỹ

càng.” Rốt cuộc Lâm Nhược Hàm cũng quay sang nhìn Nhất Thế “Ngay cả ngày

sinh nhật của tôi, tôi nghĩ mình có thể dẫn dắt, anh ấy sẽ chú ý đến tôi một chút, kết

quả…” Mặt Lâm Nhược Hàm xám như tro tàn, không nói nữa.

Ngực Nhất Thế nặng trĩu, hoảng hốt.

Một hồi, tất cả đều trầm mặc.

Lâm Nhược Hàm lại mở miệng “Chị nói nếu tôi quen anh Tống trước, chị là cái thá

gì chứ?”

“Cô định nói gì cứ nói thẳng đi.” Lâm Nhược Hàm gây sự, cô bắt đầu muốn dứt

khoát.

Lâm Nhược Hàm nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Nghe nói hai người sắp kết hôn, chúc

mừng thôi.”

Nhất Thế rùng mình. Lâm Nhược Hàm quăng trái banh vải trong tay, thản nhiên

nằm ngửa trên giường cười cười “Anh Tống nói, nếu quen tôi trước, chị vẫn là chị,

vẫn là bà xã mà anh ấy muốn. Anh ấy cần chị, hoàn toàn không phải vì trách nhiệm,

cũng không phải vì thanh mai trúc mã. Chỉ có một lý do, anh ấy không tìm ra được

một Diệp Nhất Thế thứ hai, cô gái trong tim anh ấy.”

“Câu đó thật sự là Tống An Thần nói?” Trong ấn tượng của Nhất Thế, Tống An

Thần đâu phải người biết ăn nói lãng mạn như thế.

Lâm Nhược Hàm bật cười “Quả nhiên là thế.”

“…”

“Vẫn là chị hiểu anh Tống nhất… nguyên văn câu của anh ấy là, Diệp Nhất Thế

sinh ra là để làm vợ Tống An Thần.”

Quả nhiên, vẫn là cái tên tự cho là nhất. Nhất Thế đen mặt, lại nhìn Lâm Nhược

Hàm, cứ cảm thấy kỳ quặc. Sao Lâm Nhược Hàm lại tốt bụng nói với cô nhiều vậy?

Lâm Nhược Hàm nhận thấy ánh mắt dò hỏi của cô, nhẹ nhàng đáp “Biểu hiện của

chị mấy ngày nay khiến tôi hiểu ra rất nhiều. Chuyện năm đó, ai cũng không muốn

nó xảy ra. Chẳng những tôi là người bị hại, chị và anh Tống cũng thế. Chẳng qua

trùng hợp, hai người đều có tình cảm với nhau, thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Tôi

cứ mãi canh cánh trong lòng mà tinh thần bị đả kích nghiêm trọng. Tôi luôn khó

chịu với chị, cư xử chẳng ra sao. Vốn mấy chuyện lặt vặt đó không cần phải do chị

làm, chị cũng gánh hết. Quả thật chị chăm sóc tôi từng li từng tí, khiến tôi không có

mặt mũi nào mà đi so đo nhiều như vậy nữa.”

Nhất Thế cười cười “Xóa tan hiềm khích rồi?”

“Không có, tôi vẫn chưa làm được.” Lâm Nhược Hàm thở dài “Hôm nay nói nhiều

như vậy, xem như bồi thường cho chị đi. Cũng không biết còn sống đi ra ngoài

được không.”

“Bệnh của cô không nghiêm trọng như cô tưởng đâu.”

“Ha ha, tôi tự biết mà.”

Nhất Thế cũng không tiện nói thêm. Là y tá, cô không thể ngồi ở phòng bệnh mãi,

bèn cười trừ, ra khỏi phòng. Lâm Nhược Hàm nhìn cô đi, mặt tức thì trắng bệch,

đau đến đổ mồ hôi lạnh. Bệnh này, cũng chỉ có bản thân biết.

Trực hết một đêm tới giờ giao ca, Nhất Thế ra khỏi bệnh viện, thấy số xe năm con

số 8… cô mở cửa vào, chỉ thấy Tống An Thần đang hút thuốc. Cô rút điếu thuốc

nơi miệng anh ra “Sau này đừng hút nữa, tự sát từ từ đấy.”

“Cai không được.” Tống An Thần cười khẽ, nhéo má Nhất Thế. Khởi động xe,

chuẩn bị lái, Nhất Thế lại túm lấy tay anh, “Cai thuốc đi mà.”

Tống An Thần nhíu mày, tỏ ý cô quản quá nhiều.

Nhất Thế lè lưỡi “Bởi vì em ở cạnh anh rồi.”

Tống An Thần không nói, lặng lẽ nhìn cô mấy phút, sau đó lái xe, về nhà…

Vừa dừng xe trong bãi đậu xe, Tống An Thần không để Nhất Thế kịp trở tay, bổ

nhào qua ghì lấy cô mà hôn, hết sức hung hăng. Nhất Thế nhảy dựng lên, ú ớ mấy

tiếng liền bị nụ hôn nóng cháy của anh bít mất.

Sức bùng nổ của cầm thú vĩnh viễn vượt xa người thường. Tống An Thần chính là

đại diện điển hình cho cầm thú. Trên xe, anh chẳng để ý gì muốn trình diễn chuyện

cầm thú, may mà Nhất Thế giữ vững lý trí, khó khăn lắm mới thở được, nói với anh

“Không được ở đây.”

“Anh thấy được.”

“…”

Năm giờ sáng, phương đông ccòn tối om om, chính là thờii gian tuyệt diệu để làm

chuyện xấu, nhất là chuyệnn mà cầm thú ưa làm.

Đại khái Nhất Thế không nghĩ sẽ gặp lại mẹ Lâm Nhược Hàm lầnn nữa. Người phụ

nữ này vốn dĩ rất diêm dúa, cho dù tuổi đã hơn năm mươi vẫn còn theo trào lưu.

Ngày phẫu thuật, bà ta mặc một bộ đồ bằng vải nilon bó sát người,i, ngoài khoác áo

lông cáo trắng đi tới, rất có dáng dấp của một phu nhân quý phái. Judy khoác cánh

tay bà ta, hai người từ hành lang đi lại, khí thế lẫm liệt oai phong.

“Nhược Hàm, cậu đừng sợ nhé.” Judy tới cạnh giường Lâm Nhược Hàm, lộ vẻ lo

lắng nhưng lại ra sức an ủi cô ta.

Lâm


XtGem Forum catalog