
bực suy nghĩ, y
tá kia đột nhiên cúi đầu, má hơi đỏ mím môi nói: “Cái đó… y tá Diệp, chúc mừng
cô.”
“Hả?”
“Thật hâm mộ cô có thể lấy được một người chồng như bác sĩ Tống.” Cô ta cười
chua chát, gắng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười: “Vậy tôi đi trước đây.”
Nhất Thế không hiểu, dở khóc dở cười với lời chúc mừng đó. Chẳng lẽ cô dữ dằn
lắm hay sao mà các cô y tá khác không ai dám đến gần Tống An Thần?
Lúc Nhất Thế tới phòng khám của Tống An Thần, cô hết biết nói gì. Lần đầu tiên
cô đến phòng khám của anh, tuy biết anh ưa sạch sẽ nhưng sau khi vào phòng
khám, cô dám khẳng định, anh thuộc kiểu “chồng hiền lương”. Phòng khám của
anh bố trí đúng kiểu cô thường thấy, cực kỳ chỉnh tề ngăn nắp. Từng chồng hồ sơ
xếp cũng theo quy cách thường ngày.
Lúc này, Tống An Thần đang viết lia lịa, không ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao em rảnh
mà đến đây?”
Nhất Thế đi tới ngồi vào cái ghế trống đối diện anh, hai tay cầm hồ sơ đưa cho
Tống An Thần. Anh chỉ liếc qua một cái, cau mày “Không phải anh đã trả lại rồi
sao? Ca mổ này không nhận.”
Nếu Nhất Thế không nhớ lầm thì vấn đề chuyển giao này là do trưởng khoa Vương
mà, hơn nữa cô y tá khoa mổ xinh đẹp kia còn căn dặn cô, sao lại thành ca mổ do
Tống An Thần chuyển đi?
Hơn nữa, cẩn thận quan sát thì sắc mặt Tống An Thần rất khó coi.
Nhất Thế có chút khó hiểu, rõ ràng cô không làm gì, sao không khí kỳ lạ vậy?
Lúc này một y tá bước vào, thấy y tá Diệp “bà Tống tương lai” đang ngồi, có phần
ngượng ngùng. Nhất Thế liếc mắt, không nói. Tống An Thần nhìn cô y tá đứng ở
cửa chần chừ không vào “Sao thế?”
Y tá kia bước vào, cười cười với Nhất Thế, lại nói với Tống An Thần “Bệnh nhân
phòng G13 nói muốn gặp bác sĩ.”
Tống An Thần nhíu mày, đôi mày lưỡi mác đẹp nhíu lại, có vẻ không muốn đi.
Nhất Thế hơi buồn bực, với tinh thần yêu nghề của Tống An Thần, sao lại cự tuyệt
yêu cầu của bệnh nhân chứ?
Không ngờ Tống An Thần lập tức cho Nhất Thế đáp án: “Đi thôi, đi cùng anh.”
Nhất Thế ngẩn ra, không hiểu gì cả nhìn anh. Song nét mặt Tống An Thần quá mức
bình tĩnh, không cách nào đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Sau khi Nhất Thế rầu
rĩ đi theo Tống An Thần tới nơi, cuối cùng cô cũng biết vì sao anh bất thường như
thế.
Trên giường bệnh cao cấp, mặt Lâm Nhược Hàm tái nhợt, đầu tóc thưa thớt càng lộ
rõ tình trạng bệnh, cô ta nhìn họ vô hồn, cười như không cười: “Tới rồi?”
Nhất Thế sửng sốt tột độ, nhìn Tống An Thần, anh nói: “Ung thư tuyến giáp.”
Lâm Nhược Hàm cười: “Anh trai Tống, mạng này của em giao cho anh đó.”
Tống An Thần cười khẽ: “Tế bào ung thư chưa phát tán, mổ sẽ tốt lên.”
Lâm Nhược Hàm gật đầu, đưa mắt nhìn Nhất Thế “Nghe nói chị Diệp làm y tá ở
bệnh viện này, sau này phải làm phiền chị rồi.”
Nhất Thế cứ ngơ ngác mãi. Cô không sao tưởng tượng được, cô gái ngang ngược
ngày xưa sẽ có ngày bệnh tật nằm trước mặt mình thế này, giọng nói như gió
thoảng, dường như có thể đứt hơi bất cứ lúc nào.
Có vẻ như Lâm Nhược Hàm cũng hiểu cảm giác của Nhất Thế, cô ta nhìn đi chỗ
khác, ánh mắt xa xăm không biết là nhìn về nơi nào.
***
Sau đó, Tống An Thần giải thích, lúc cô ta vừa chuyển viện đến, ca mổ của cô ta do
anh tiếp nhận. Chỉ là lúc thấy anh, cô ta không đồng ý cho anh mổ, trong lòng anh
cũng có áy náy bèn nhờ trưởng khoa Vương làm. Không ngờ chuyển tới chuyển lui
cuối cùng vẫn do anh làm. Có lẽ Lâm Nhược Hàm cũng biết chuyện này, lại thêm
áp lực tâm lý nên thả lỏng hơn nhiều.
Vài ngày trước ca mổ của Lâm Nhược Hàm, mọi chuyện đều do Nhất Thế sắp xếp.
Mới đầu Lâm Nhược Hàm không thèm nói tiếng nào, mặc Nhất Thế lo liệu nhưng
ánh mắt thì cứ nhìn Nhất Thế chăm chăm. Nhất Thế ráng sức xem như không có gì,
làm hết bổn phận của mình.
Mãi đến tối trước ngày diễn ra ca mổ, Nhất Thế và Tống An Thần cùng trực đêm,
Nhất Thế rút kim giùm cô ta, Lâm Nhược Hàm nói: “Chị đúng là cô gái khiến
người ta hâm mộ.”
Nhất Thế ngẩng lên nhìn cô ta.
Lâm Nhược Hàm ngước mắt, nhìn trăng tròn chiếu sáng trong đêm “Lần đầu tiên
gặp anh Tống là ở sân bay, anh ấy theo ba đến đón tôi và mẹ. Từ xa, tôi nhìn thấy
một cậu con trai rất đẹp, mắt to, liếc mắt một cái dường như tim tôi tan chảy. Tôi
không tin nhất kiến chung tình, càng tự cho mình tài giỏi, gặp qua không ít người
đẹp trai nhưng chỉ một cái liếc mắt ngày ấy, tôi liền bị mê hoặc.”
Nhất Thế không biết nói sao, cô không nghĩ có ngày lại được nghe chuyện cũ của
Lâm Nhược Hàm.
“Đáng tiếc lại có cái gì mà thanh mai trúc mã, còn là một cô gái chẳng có gì, không
điểm nào bằng tôi nữa.” Lâm Nhược Hàm nhìn Nhất Thế, không phải chế giễu mà
là cười khổ.”
“Chẳng những vậy, lại là một cô gái ngốc nghếch nữa.” Lâm Nhược Hàm đột ngột
ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà đăm đăm, nhưng từ khóe mắt cô ta, một giọt nước lăn
xuống, nức nở: “Mỗi lần cô thân thiết với bạn nam khác, cô biết anh trai khổ sở thế
nào không? Bản thân cô lại kiêu ngạo, kiểu gì cũng không chịu bộc lộ ra.” Cuối
cùng Lâm Nhược Hàm cười giễu cợt “Cô đến nhà Hòa Tấn học bài, tên ngốc ấy đi
theo sau cô, chỉ vì muộn quá, sợ cô gặp chuyện. Mà tôi