
i con."
"Đúng." Lãnh Nguyệt nhìn mặt đứa bé kia vô cùng thê thảm gật đầu đồng ý, "Con
có biết hay không, người phiền toái nhất là nữa chết nữa sống, không
chết sẽ so đo với con chút phí trị liệu, phí tổn thất tinh thần, phí tổn không hết, lần sau liền trực tiếp đánh người tàn phế, bà nội chịu trách nhiệm cho con."
"Đúng là bà nội, bà không phải đi liền sao?"
"Con sợ cái gì! Bà đi còn có cha con, nếu không thì tìm ông nội giáo sư, tìm chú Louis, vẫn còn bốn đại đường chủ kia nữa, đem ra làm vật trang trí
ah, người đó chính là muốn vân dụng toàn bộ, con xem gia đình bán cọc gỗ này mà cũng không biết xấu hỗ để ở trên bàn nói chuyện, bác Louis của
con bán thép khối đó, nói như thế nào so với cọc gỗ cũng có phần hơn."
Trình Vũ cùng Trình Trình một lúc không nói gì: "Bà bà, Trình Vũ còn nhỏ,
đừng dạy loạn." Nới như vậy cho đứa nhỏ nghe, cho dù là nói đùa, cũng
không thể nói lung tung.
"Các người nói nhỏ cái gì thế, như thế
nào cũng cần phải nói cho ta cái giải thích chút." Tôn Lệ Lệ thật là hôm này có thêm công đạo cho khí thế đi không ngớt.
Trình Trình
không đi nghe Lãnh Nguyệt ngụy biện, trên mặt vẫn treo một nụ cười có
lỗi tươi cười: "Thực xin lỗi, Hứa phu nhân, vậy cô xem muốn xử lý như
thế nào?"
Tôn Lệ Lệ hừ lạnh một tiếng: "Tiền thuốc men thì thôi,
Tiểu Phi nhà chúng tôi bị đánh ít nhiều, chể cho chúng tôi đánh trả lại
là được rồi."
Nụ cười trên mặt Trình Trình thu lại, cô cảm thấy
chuyện này con mình có sai, mới đối với đối phương khách khí, nhưng mà
không có nghĩa cô để mặc cho đối phương khi dể con trai của mình: "Hứa
phu nhân, chuyền này bất quá là giữa bạn học không hiểu chuyện nên đùa
nhau, bà yêu cầu như vậy quá phận rồi."
"Quá phận?" Tôn Lệ Lệ
cười lạnh một tiếng, ánh mắt ý bảo phía sao, hai người bảo vệ sau lưng
bà liền tiến lên trước muốn động thủ, cô Trần đuổi bước lên phía trước
khuyên can, Trình Trình không nghĩ đến đối phương không chịu thuyết phục mà động thủ, một chút đạo lý cũng không nói, ngay lúc cô che chở cho
Trình Vũ, chỉ nghe hai tiếng kêu rên, hai người cao lớn kia liền ngả
trên mặt đất, đối với biến cố thay đổi, cô Trần bị dọa sợ ngây người,
nhìn Lãnh Nguyệt không biết làm sao. Cùng một dạng sợ hãi với mẹ con Hứa Tiểu Phi.
"Cháu Lãnh Nguyệt tôi mà các người cũng có thể?" Bọn không từ bỏ sử dụng lực đánh lớn quá.
"Cháu Lãnh Nguyệt của tôi các người cũng có thể đụng sao?" KHông chịu bỏ qua sử dụng lực đánh lớn vào bọn họ. Vốn Trình Vũ bị thương bà cũng không muốn truy cứu, dù
sao Trình Vũ cũng không có thực lực làm cho người khác nói đánh là đánh, đứa nhỏ cải nhau ầm ỉ không ảnh hưởng đến đến chuyện gì, thực là liên
lụy đến người lớn kia cũng đừng trách bà không khách khí, lợi dụng cơ
hội hỗn chiến một cước bay đến đá vào bụng Hứa Tiểu Phi.
Thân thể Hứa Tiểu Phi giống như diều đưt dây không chịu nổi bị đá bay ra ngoài,
văng đến một bên tường phía sau rồi trợt xuống, nó ôm bụng đau thống
khổ, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
"Bà bà." Trình
Trình sợ hãi, tiếng kêu của cô phá hủy đi không gian kỳ dị mới vừa rồi.
Tôn Lệ Lệ hét to một tiếng, chạy hai ba bước tiến đến ôm con trai của
mình: "Tiểu Phi! Tiểu Phi! Các người cố ý hành hung.... Tôi muốn tố cáo
các người! Các người chờ ngồi tù đi!"
Lãnh Nguyệt không quan tâm
nhìn một đồng hồ trên tường một cái: "Nếu trong nữa giờ các người mang
con đến bệnh viện kịp, có thể con trai của các người có cứu được."
"Bà bà..." Trình Trình sợ hãi, cô đã thấy qua phong cách làm việc, đúng là
giống như vậy Lãnh Nguyệt đích thực ra tay quá nặng đối với đứa bé, giờ
khắc này cô cảm thấy có chút sợ hãi đối với Lãnh Nguyệt, thực ra cô cảm
thấy được bà bà không phải cái loại người có tâm tốt, vì sao đột nhiên
bà lại muốn theo đến bệnh viện rồi.
"Sợ rồi sao?" Bà cũng không tốt như vây cười lên, bất quá bà muốn đến bệnh viện thăm Lão Bằng Hữu thôi.
"Dù sao đó cũng là một đứa nhỏ." Trình Trình không đành lòng.
"Hừ! Đứa nhỏ là có thể bọc dao gâm đâm loạn người sao? Nếu đụng chết con
trai của con, thời điểm đó con liền là ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm con trai khóc ngất!" Xấu nhất Lãnh Nguyệt đối với con dâu của mình cùng một dạng, bà không phải đối chuyện lương thiện, nhưng mà lương thiện không
cần thiết chẳng khác nào là ngu ngốc.
Trình Trình nghĩ đến Lãnh
Nguyệt mà nói, có suy nghĩ sợ hãi một chút liền khẩn trương ôm Trình Vũ
trong ngực. Hứa Tiểu Phi bị đưa vào bên trong phòng cấp cứu, Trình Trình ôm Trình Vũ đứng chờ ngoài cửa, Tôn Lệ Lệ lo lắng chờ đời đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm vào mẹ con Trình Trình, một cô gái quá lợi hại, bà
nhìn ko vừa mắt, thực nếu con trai cô xảy ra chuyện gì, hai mẹ con này
đừng nghĩ chuyện chĩ có vậy thôi, cô đã sớm gọi cho chồng mình đến xử
đẹp bọn họ rồi.
Lãnh Nguyệt đi vòng vòng trong bệnh viện Đồng
Tâm, nhiều bác sĩ cùng y tá bọn họ không biết, bệnh viện Đồng Tâm đã
trãi qua mấy lần sữa chữa lại nên bọn họ không tìm thấy phòng Viện
Trưởng, tùy tiện kéo một cô y tá lại hỏi: "Phòng làm việc viện trưởng
Lãnh ở đâu?"
"Viện trưởng Lãnh sao? Ông ta vốn ở l