
n
liền căng thẳng lên, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng, trên mặt Lãnh Nguyệt
không có biểu tình gì, cô cứ như vậy nhìn Louis, tất cả mọi người nhìn
thấy không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì, sau đó cô ngăn Louis lại hoan
hỉ tươi cười: "Hải, đã lâu không gặp." ."(editor:bangthan87
)
Hiện tại Louis cũng không nhịn nỗi nhớ của bản
thân mình xuống nữa, đem người trước mặt ôm vào trong ngực, thật lâu
không nói nên lời.
"Cha anh không ngại sao?" Trình Trình cảm thấy được Nguyệt Thanh Thiển rất tức giận, đúng là ông ta đang phải chịu đựng.
Trái lại Nguyệt Độc Nhất không có hề gì: "Để ý! Để ý trong cơn giận dữ, bất
quá không có biện pháp, chung quanh mẹ anh đều có rất nhiều đàn ông, nếu ông ta để ý đến mà nói, đã sớm bị tức chết rồi. Bất quá cuối cùng mẹ
anh cũng chọn một mình ông ta, không phải sao?"
Kỳ thật Nguyệt
Thanh Thiển cũng biết, những người này cũng có ở Vong Ưu Cố không muốn
đi, nếu ông ta ra tay xua đuổi bọn họ đi, như thế Nguyệt Nhi cũng sẽ
không cho mình ở lại bên cạnh cô.
Nguyệt Độc Nhất nói cực kỳ có
đạo lý, nhưng Trình Trình cũng cảm thấy được cha chồng mình cũng có chút ủy khuất: "Nếu thay đổi là em, anh có thể cảm thấy như vậy sao?"
."(editor:bangthan87 )
"Đương nhiên không được!"
Nguyệt Độc Nhất không chút nghĩ ngợi phủ quyết, người phụ nữ của anh ta
đương nhiên chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.
Cho nên, cha chồng vẫn cực kỳ tội nghiệp. Ban ngày mặt trời vẫn
trong sáng, đến buổi tối lại chuyển đổi, nhìn ánh trăng, Lãnh Nguyệt có
một tia cảm thán, không biết vì chuyện gì mà luôn cảm thấy rằng ánh
trăng ở Cốc Vong Ưu đặc biệt rất đẹp.
"Nếu không phải lần này anh nhớ Độc Nhất vừa về đẫ đến thăm, em có phải không tính nói cho anh biết hay không." Louis tựa vào chòi nghĩ mát, nhìn bóng lưng cố gái phía
trước, dù sao vẫn nhìn như vậy, cũng có thói quen.
Lãnh Nguyệt thở dài: "Lúc nào cũng đi liền, nói cho anh biết thì có thể như thế nào?"
Louis trầm mặt một lát, cúi đầu thở dài: "Là sao?"
Tại phòng lầu hai phía tây, một người đàn ông đúng trước kính cửa sổ, trầm
mặc nhìn hai người trong đình viện, mà lúc này phía đối diện hắn, dưới
ánh đèn ấm cúng, Trình Trình cũng ưỡn bụng nhìn hai người dưới lầu, mãi
đến khi người đàn ông phía sau ôm cô vào trong ngực cô mới bất đắc dĩ mỡ miệng: "Cảm thấy chú Louis cực kỳ đáng thương, thương bà bà nhiều năm
như vậy, đợi từng ấy năm, trông mong nhiều năm như vậy, rất không dễ
dàng trông mong mang bà bà trở lại, lại còn không có thả năng thay đổi
được kết cuộc, đúng là chồng của bà bà cực kỳ yêu thương bà, chẳng thế
thì sẽ không vì bà bỏ cả giang sơn, hẳn là bà bà cũng không đi dễ chịu,
vì sao đối mặt với tình yêu cuối cùng lại là một sự lựa chọn."
"Không cần nghĩ lung tung, chuyện của bọn họ tự bọn họ giải quyết, đã khuya rồi, đi ngủ."
Trình Trình quay đầu lieechs mắt một cái nhìn thấy bên trong đại viên kia,
giờ chỉ còn một mình Louis ở lại nơi đó, bóng lưng kia như vậy cứ cô
đơn, cô đơn đến đau buồn.
Lãnh Nguyệt đề nghị muốn mua chút quần
áo và các món đồ chơi cho tiểu bảo bảo sắp sinh, kỳ thật cũng là do cô
nhàm chán, muốn mượn miệng đi chơi, biết là tiền bạc của con trai mình
rất nhiều, mà người luôn luôn xem tiền bạc như mạng của Lãnh Nguyệt trái lại không khách khí đề suất, lôi kéo Trình Trình hướng đến cửa hàng
chuyên bán trẻ sơ sinh tốt nhất. Thật ra Trình Trình cũng không chọn
lựa, quần áo chỉ cần mặc thoải mái, cũng không cần nhãn hiệu. Nhưng cùng một loại quần áo nhãn hiệu nỗi tiếng thì rất nhiều, nếu mua hết, mua
nhiều một chút cũng không sao.
Đi dạo một vòng ở trung tâm bán
quần áo trẻ em lớn nhất của thành phố, Lãnh Nguyệt muốn mua rất nhiều đồ dùng cho trẻ sơ sinh, một chút quần áo nhỏ từng nhãn hiệu đều mua hết
toàn bộ, đem nhân viên bán hàng vui vẻ ra mặt, đem tất cả toàn bộ đóng
gói phía sau, một đôi nam nữ đi vào cửa hàng.
"Cho tôi mấu bộ đồ trẻ sơ sinh, lấy loại tốt nhất." Cô gái vừa vào tới đã lên tiếng nói.
Quần áo vừa bị Lãnh Nguyệt gom hết, nhân viên cửa hàng cảm thấy có chút lỗi
nói: "Quần áo hôm nay được vị phu nhân nay mua hết rồi, hay là vị tiểu
thư lần sau đến đây đi."
Cô gái nhíu mày, nhìn thấy Trình Trình
lại càng sững sốt: "Là cô sao, nếu tất cả mọi người biết nhau nói cũng
dễ, như vậy đi, tiền quần áo này tôi ra giá gấp hai lần, bán mấy bộ cho
tôi."
Cô gái nói không chút khách khí làm cho lông mày thâm thúy
của Lãnh Nguyệt nhếch lên, đã lâu không gặp so với cô ta mà có có thể
lên mặt: "Bạn con?"
"Không tính, cùng học đại học, Lâm Tây."
Trình Trình giới thiệu cho Lãnh Nguyệt, nhìn thấy Dương Thanh phía sau
liền cuối đầu xuống, anh ta xem ra so với Cân Bối Mễ cùng một thời điểm
thì hơi gầy hơn, "Dương Thanh."
Nếu đã không là bằng hữu thì không xem cái gì nể mặt: "Gói hết chưa?" Lãnh Nguyệt thúc giục.
"Rồi, đã đợi lâu."
"Mang đến địa chỉ này đi."
"Này! Tôi nói bán cho tôi hai bộ, các cô không nghe thấy sao?" Lâm Tây nói
lần nữa, Dương Thanh cảm thấy xấu hổ với Trình Trình cười cười nói:
"Tây, thôi đi, quần áo ở đâu mà không có, chúng ta đến nơi khác mua là
được rồi."
"K