
ay còn bay đi mất, Lâm Lễ Chương thật hận! Đầu tiên liền gọi
điện thoại cho Lâm Tây, đối phương hiện tại cũng không chịu an phận, ông vừa tức giận gọi cho Dương Thanh.
Ông ta nghe được âm thanh trong veo mà lạnh lùng đầu dây điện thoại bên kia vang lên: "Alo."
"Để cho Tây nhi nghe điện thoại!"
Dương Thanh đưa điện thoại cho Lâm Tây, Lâm Tây cắn môi tiếp nhận: "Alo."
"Con cái đồ khốn này! Lại làm chuyện gì tốt này! Điều tại vì con, hợp tác dự án vài tỷ giờ ngâm nước nóng rồi! COn có biết lần này hợp tác cùng
Nguyệt Thị có bao nhiêu trọng yếu sao! Tối hôm nay về nhà không kể hết
chuyện cho ta nghe rõ ràng, đừng trách cha khó chịu."
Điện thoại
bị cắt đứt, Lâm Tây bĩu môi, vẫn lại là cảm thấy bản thân mình không
sai, Dương Thanh nhìn Lâm Tây liền cảm thấy chán ghét, xoay người rời
đi, Lâm Tây bước nhanh đuổi theo: "Anh đợi em với."
Bị cô gái kia làm cô
ầm ĩ, Lãnh Nguyệt không còn tâm trí đi dạo phố, thêm nữa đồ nên mua gì
cũng đã mua, ngay lúc hai người tính trở về, vườn trẻ gọi điện thoại.
"Xin hỏi có phải là mẹ Trình Vũ không?"
"Vâng ạ."
"Tôi là chủ nhiệm lớp Trình Vũ, cô hiện tại có rãnh tới trường học một chuyến được không, Trình Vũ xảy ra chút việc."
Trình Trình ngừng lại cúi đầu, Trình Vũ tuy phản cảm với vườn trẻ, nhưng mà chưa bao giờ nghịch ngợm: "CHuyện gì?"
"Bé cùng bạn học đánh nhau, cô vẫn nên tự mình tới đây một chuyến đi."
"Được, tôi lập tức tới ngay."
Trình Trình cúp điện thoại, Lãnh Nguyệt thấy thần sắc cô khẩn trương: "CHuyện gì thế?"
"Vườn trẻ gọi điện thoại nói Trình Vũ cùng bạn học đánh nhau, để con đi xem sao."
"Đừng nóng vội, con hiện tai đang mang thai không thể gấp được, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường."
Tuy Lãnh Nguyệt nói như vậy, nhưng mà Trình Trình lại lo lắng, Trình Vũ cực kỳ ngoan, chuyện gì bản thân cũng không quan tâm, càng đừng nói đến
chuyện cùng bạn học đánh nhau như thế này.
Lúc Lãnh Nguyệt cùng
Trình Trình đến vườn trẻ, Trình Vũ ôm máy tính ngồi ở góc sáng sủa của
văn phòng, khóe miệng và trên tay có chút bầm tím, trong văn phòng còn
có hai vị cha mẹ khác, mặc đồ cực kì mắc tiền, trong ngực cô che chở cho đứa bé rõ ràng cao lớn hơn Trình Vũ, đúng là trên mặt vết thương nhiều
hơn không thể so sánh bằng Trình Vũ, xem ra chuyện đánh nhau Trình Vũ
chiếm tiện nghi hơn.
Trình Trình nhìn thấy Trình Vũ liền chạy tới, xem xét vết thương của con, có chút không đành lòng: "Đau không?"
Trình Vũ muốn nói lại thôi, lắc đầu.
"Cô Trần, cha mẹ đứa nhỏ kia cũng đã đến, như thế nào cũng nên nói chuyện
với chúng tôi rõ ràng, đem con của nhà chúng tôi đánh đến thành ra như
vậy." Tôn Lệ lệ mẹ của Hứa Tiểu Phi , ánh mắt sắc bén cao ngạo nhìn cách ăn mặc tùy ý của Trình Trình, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Trình Vũ,
nghe nói đứa nhỏ kia là loại không cha, khó trách không có giáo dục.
"Cô Trần, đã phát sinh chuyện gì sao?" Trình Trình muốn hỏi rõ nguyên nhân, Trình Vũ không phải là người tùy tiện đánh người.
Cô Trần có chút xấu hổ, thật sự không tốt lắm đem nguyên nhân nói ra:
"Trong lớp mới chuyển đến đứa bé tên Khiếu Viên, bộ dáng thật đáng yêu,
cho nên Tiểu Phi nghĩ muốn cùng cô bé chơi đùa, kết quả..." Cô Trần nhìn mắt Trình Vũ, cười lắc đầu, "Kết quả Viên Viên cứ quây quanh Trình Vũ,
chỉ có điều Tiểu Phi tìm Trình Vũ nói chuyện, mà Trình Vũ cứ nhìn chằm
chằm vào máy tính của bé, về sau là Trình Vũ đánh trước."
Kỳ thật đừng nói cô Trần, đến Trình Trình cũng có chút xấu hổ, đứa bé nhỏ như thế đã bắt đầu tranh giành tình nhân rồi sao?
"Nghe rõ đi! Là con của các người đánh trước, bạn học chơi đùa căn bản không có gì, đánh nhau là không đúng rồi."
Trình Trình không để ý đến Tôn Lệ Lệ, mà là chăm chú nhìn Trình Vũ: "Là con đánh bạn học trước?"
Trình Vũ trầm mặc gật đầu: "Nó xóa bỏ lập trình của con, đều đã sắp xong
rồi." Trình Vũ biết chính mình không đúng, đúng là lập trình kia nó đã
làm hai tuần rồi, còn kém chút nữa là xong rồi.
"Đó con cũng không thể đánh nhau."
"Mẹ, con biết sai lầm rồi." Trình Vũ cúi đầu nhận sai, Trình Trình có chút
không đành lòng, cảm thấy có lỗi với Tôn Lệ Lệ nên chịu nhận lỗi: "Thực
xin lỗi, là Trình Vũ nhà chúng tôi sai, ít nhiều tiền thuốc men, chúng
tôi sẽ trả."
"Đả thương bảo bối của tôi mà ra cái tiền thuốc men
là tốt rồi sao? Cô có biết hay không chúng tôi cực kỳ yêu quý Tiểu Phi
nhà chúng tôi, nó tương là nối nghiệp Hứa Vương trong ngành vật liệu
xây dựng, nếu bị đánh cho tàn phế các người bồi thường như thế nào đây?
Cũng không phải các người là chó mèo tùy tiện nói ra hai chữ thường tiền là có thể giải quyết."
Lãnh Nguyệt vốn không nghĩ cháu mình có
gì sai, nhưng mà cô cũng không phản đối Trình Trình dạy con, cho nên
ngay từ đầu đều đứng một bên không nói, cô thừa lúc Trình Trình cùng cái người đàn bà xem không vừa mắt kia nói chuyện, dùng ngón tay chọc chọc
vào vết thương ở khóe miệng Trình Vũ, trêu chọc đau Trình Vũ nhe răng
trợn mắt, cô lại vẫn cười hì hì: "Đứa nhóc, thực vứt bà nó cái mặt, đánh cái gì còn đem bản thân mình bị thương."
Trình Vũ nhún vai: "Nó bị thương nhiều hơn so vớ