
to. ."(editor:bangthan87 )
"Bà nội, người này làm sao vậy?" Trình Vũ đứng bên cạnh Lãnh Nguyệt hỏi.
"Nhóc Trình Vũ, cái này gọi là động kinh, thời điểm phát bệnh sẽ mất ý thức
té ngã, sau đó bắp thịt cứng còng, con xem này...Hô hấp tạm dừng, mắt có khuynh hướng hương về một bên." Lãnh Nguyệt một bên giải thích một bên
chỉ vào thân thể người đó cho Trình Vũ nhận thức thêm, "Sau đó, cơn giật sẽ tăng têm, bất quá lúc này hô hấp của anh ta khôi phục lại bình
thường, nhưng miệng đồng thời sẽ sùi bọt mép."
"A..., động kinh đó có biện pháp nào không thể làm khác hơn sao?" Trình Vũ không ngại học hỏi kẻ dưới.
"Không có ..." Lãnh Nguyệt có chút tiếc nối.
Người phía sau cùng tiểu đệ nhìn cảnh một lớn một nhỏ hai người lấy Biểu
thiếu gia của mình nói cho xong chuyện, thập phần phẫn nộ: "Có bản lĩnh
thì đừng chạy! Thiếu gia của chúng tôi là Đương gia Hỉ Các, lát nữa sẽ
cho các người biết thế nào là khổ sở." ."(editor:bangthan87
)
"Hỉ Các? Cái gì đến đây, không có nghe nói qua."
Lãnh Nguyệt nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra hĩ các là cái gì đến đây,
bất quá nghe có chút quen tai.
"Bà nội, Hỉ Các là hôm nay có hẹn với cha sắp xếp lại người nơi này." Nhóc Trình Vũ nhỏ giọng bên tai Lãnh Nguyệt nói.
Lãnh Nguyệt hoảng sợ, vậy nguy rồi, nếu để cho Độc Nhất biết mình đem con
của hắn đến nghe lén, lại còn, thằng nhóc kia cùng cha nó là một dạng,
tính tình phát động cuối cùng cũng rất khủng bố: "Chúng ta chuồn mau."
"Tốt" Nhóc Trình Vũ giơ tay đồng ý.
Mắt thấy hai người muốn chuồn mất, tiểu đệ cho rằng bọn họ sợ hãi, vì phòng ngừa bọn họ chạy mất, anh ta hét lớn:."(editor:bangthan87
) "Thiếu gia, Biểu thiếu gia xảy ra chuyện."
Lãnh
Nguyệt ra tay đánh xuống, thành công đem người đánh xuống, đáng tiếc
chậm một bước, bọn họ ở cách phòng nội không xa, đã có một người vọt ra. Nhìn vẽ mặt u ám của Nguyệt Độc Nhất, Lãnh Nguyệt le lưỡi.
Nhìn thấy Biểu đệ của mình nằm co giật trên mặt đất, sắc mặt thiếu chủ Hỉ
Các hết sức khó coi, muốn đến xem thân thể của người kia, lại bị Lãnh
Nguyệt ngăn lại: "Con muốn nó lập tức chết thì cứ đụng vào."
"Là
cô?" Thiếu chủ kia hung tợn nhìn chằm LÃnh Nguyệt, người sau không sợ
chết nhún nhún vai. ."(editor:bangthan87 )
Thiếu chủ kia mới vừa bị làm khó dể, Trình Vũ liền hướng về người phía sau anh ta kêu lên: "Cha."
Nhất thời sắc mặt thiếu chủ kia lúc xanh lúc trắng, thằng nhóc này chính là con trai của Nguyệt thiếu.
Bởi vì Nguyệt Độc Nhất, chuyện này liền không giải quyết được gì, nguyên do Hỉ Các mạo phạm đến lợi ích chung, hẹn Độc Nhất nhiều lần mới được
người chịu gặp mặt, hy vọng có thế vỗ tốt mông ngựa của anh ta, giải
quyết chuyện này, kết quả mẹ và con trai hắn đem nhóm người Biểu thiếu
gia chơi đùa chút nữa thành người tàn tât, Nguyệt Độc Nhất liền thôi nói đến chuyện xảy ra trước đây, sắc mặt thiếu chủ Hỉ Các mới giảm xuống
dẫn người đi. ."(editor:bangthan87 )
Trở về biết
bản thân mình đã gây ra tai họa, Trình Vũ cùng Lãnh Nguyệt cực kỳ ngoan, thỉnh thoảng Lãnh Nguyệt ngẩng đầu quan sát sắc mặt Nguyệt Độc Nhất:
"Độc Nhất a, đừng nóng giận nữa, chúng ta bảo đảm không có lần sao đâu,
đúng không Trình Vũ?"
"Ân." Trình Vũ rất phối hợp gật đầu.
Nguyệt Độc Nhất không thèm để ý tới hai người.
Lãnh Nguyệt thấy nhận sai không có kết quả, liền mở miệng khóc lên: "Tôi
biết tiểu Độc Nhất đã lớn, không thích mẹ nữa, trở về bị người ta ghet
bỏ, tôi đi là được."
Trình Vũ một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn,
chiêu này của bà nội quá độc. Bất quá càng làm cho nó giật mình, bộ dạng cha nó thật đúng là như vậy.
"Được rồi, mẹ! Giả khóc như thế chỉ có cha mới có thể chịu được người."
"Ha ha! Vậy con không tức giận hả?" ."(editor:bangthan87 )
"Mẹ nếu không muốn chúng ta cha con động thủ, mau thu nước mắt lại trước
khi vào cửa, nếu không cha lại tưởng con khi dể người." Nguyệt Độc Nhất
có chút bất đắc dĩ.
"Được rồi, được rồi! Nếu cha con dám động đến con, mẹ sẽ cho ông ta ngũ dưới sàn."
Lãnh Nguyệt vừa vào cửa liền cảm giác không khí không tốt, không khí yên
lặng đến quĩ dị, sau đó người xũng phát hiện ra nguyên nhân. Ngồi trên
ghế sofa có hai người đàn ông, tuy nhiên đều không nói lời nào, nhưng vô luận thế nào cũng không che giấu được lòng căm thù địch của hai người.
Trình Trình nhìn Nguyệt Độc Nhất vừa vào, nhẹ nhàng thở ra, kéo anh ta đến
bên cạnh: "Anh nếu không trở lại, em sẽ ngột ngạt đến chết."
Nguyệt Độc Nhất sờ sờ bụng cô, không chút để ý đến hai người đàn ông: "Vậy sao em vẫn ở lại nơi này, ngốc sao không chịu trở về phòng thì tốt rồi."
"Em lo bọn họ..."
Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn giáo sư một cái, người sau liền bày vẽ mặt bất
đắc dĩ. Louis nhìn chăm chăm vào Lãnh Nguyệt không chớp mắt, đã bao
nhiêu năm rồi? Nhiều năm như vậy lại cảm giác như một giấc mộng, mãi đến khi nhìn thấy cô gái trước mặt, anh ta mới cảm thấy được cuộc sống của
bản thân mình đã kết thúc, bước lên vài bước, đứng ở trước mặt cô, lại
kín đáo khắc chế kích thích ôm cô vào trong ngực: "Nguyệt nhi."
Nguyệt Thanh Thiển ngồi trên sofa nhìn thấy hành động đó của Louis toàn thâ