
này sao? Không thể nào?!
Nghĩ như
vậy, ông lão liền muốn thử dò xét thân phận của hai người trước mắt này, cho nên chỉnh chỉnh lại giọng nói, dùng âm thanh còn lớn hơn lúc nãy để chất vấn Tiểu Trí.
“Tao nói chuyện lớn tiếng thì thế nào? Khách
sạn này là của nhà mày mở hay sao? Tao ăn thức ăn của bọn họ cảm thấy
mùi vị không tốt thì ngay cả tố cáo cũng không được hay sao? Còn nữa,
Chiêu Đệ của mày là ai hả? Vì sao mày lại phải ra mặt vì nó? Nó còn chưa nói gì, mày lại tới đây quản chuyện thiên hạ à?”
Tiểu Trí bị ông lão luân phiên chất vấn như vậy thì sợ đến ngẩn cả người, nhưng sau đó
lại nghĩ tới Chiêu Đệ còn đang đứng ở phía sau anh nên lập tức cố gắng
lấy lại dũng khí, nhưng dù sao thì vẫn có chút sợ hãi nên giọng nói của
anh hơi hơi run run.
“Chiêu Đệ là vợ của Tiểu Trí. Tiểu Trí nhất
định phải bảo vệ vợ mình cho thật tốt. Chiêu Đệ không nói nhưng Tiểu Trí muốn nói thay cô ấy. Muốn tố cáo, ông có thể gọi 315. Trên ti vi có
dạy, gây gổ là không tốt.” Lúc nói xong câu cuối cùng, Tiểu Trí rốt cuộc có thể tìm được một chút khích lệ. Chiêu Đệ trước đây đã từng nói với
anh là gây gổ sẽ khiến người khác bị tổn thương, có chuyện gì cũng phải
tỉnh táo, nghĩ biện pháp giải quyết thật tốt. Phải làm như vậy mới đúng, gây gổ không chỉ không giải quyết được vấn đề già mà còn có thể khiến
chuyện thêm phức tạp. Cho nên gây gổ là không tốt, là không đúng.
Ngay lúc Tiểu Trí vừa đứng ở trước mặt ông lão kia, ông Trương đã muốn đứng
lên kéo Tiểu Trí quay về nhưng lại bị Chiêu Đệ sớm hơn một bước đứng dậy ngăn cản. Lúc đầu ông còn tưởng rằng Chiêu Đệ muốn tự mình lên giúp
Tiểu Trí nói chuyện hoặc là kéo Tiểu Trí quay lại, không ngờ cô chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Tiểu Trí, khích lệ nhìn anh, yên tĩnh nghe xem anh
lý luận cùng với ông lão ở đối diện.
Lúc còn ở thành phố W, mỗi
lần đưa đón Trần Chung đi làm rồi tan làm hoặc là lúc cùng với ông ấy đi công tác, Trần Chung thỉnh thoảng cũng sẽ nói một chút chuyện nhà. Nửa
năm qua, lúc nói đến đứa con trai duy nhất của ông ấy, Tiểu Trí, thì bộ
mặt luôn luôn hớn hở, lúc nào cũng đều nói Tiểu Trí làm được thế này thế kia, sáng sủa thế này thế nọ.
Ông vẫn cho rằng đây chỉ là do
Trần Chung tự thôi miên chính bản thân mình mà thôi. Một người mắc bệnh
tự bế, muốn trong một thời gian ngắn thay đổi thành hoạt bát sáng sủa,
gần như là điều không thể. Hơn nữa, Trần Chung và Hạ Cầm đã dùng bao
nhiêu tinh lực trên người đứa con trai này suốt bao nhiêu năm như vậy mà còn không có hiệu quả gì thì làm sao tự nhiên trong một thời gian ngắn
lại có thể thay đổi, trở nên tốt như vậy được chứ?
Nhưng đến hôm
nay, nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Trí, ông Trương mới tin tưởng những
lời mà Trần Chung nói là sự thật. Mặc dù vẫn còn khác so với người bình
thường, nhưng như thế này đã là rất giỏi rồi. Ông nhớ trước kia, khi
nhìn thấy Tiểu Trí, anh căn bản không dám cùng người khác có bất cứ tiếp xúc gì kể cả là ánh mắt, từ đầu tới cuối đều cúi đầu thật thấp, có lúc
khẩn trương còn bóp tay đến trắng bệch. Nhưng mà bây giờ, anh không chỉ
dám chủ động đi tới nói chuyện với người xa lạ mà còn dám giáo huấn một
ông lão đang nổi trận lôi đình.
Ông Trương liếc nhìn Chiêu Đệ vẫn đang thủy chung dùng ánh mắt khích lệ Tiểu Trí. Cô gái này thật đúng là không đơn giản. Cô ấy cư nhiên hiểu rõ việc phải tỏ ra yếu đuối để
khích lệ ý trí muốn bảo hộ người yêu của một nam tử hán trong con người
Tiểu Trí. Chính cái ý trí này đã thúc giục Tiểu Trí phải bước từng bước
từng bước ra khỏi thế giới nhỏ của riêng anh. Hơn nữa, cô ấy hình như vô cùng nhẫn nại. Dù Tiểu Trí có đôi khi lại nhụt chí, đi một bước lùi một bước, cô ấy cũng vẫn có thể kiên định tin tưởng vào Tiểu Trí, không tỏ
ra gấp gáp một chút nào.
Trước kia, có lẽ phương pháp của Trần
Chung và Hạ Cầm dùng có vấn đề, nhưng mà cách làm sai lầm ấy của bọn họ
ai cũng có thể hiểu và thông cảm. Thử hỏi có cha mẹ nào lại tỏ ra yếu
đuối trước mặt con cái mình đây? Bọn họ chính là nơi mà đứa nhỏ có thể
dựa vào, lúc nào cũng muốn giả bộ siêu nhân, giả bộ kiên cường còn chưa
kịp nữa là bảo bọn họ phải tỏ ra yếu đuối, muốn có sự trợ giúp của con
cái. Hơn thế nữa, Hạ Cầm và Trần Chung đều là những người có cá tính
mạnh mẽ, bảo bọn họ tỏ vẻ yếu đuổi thì đúng là mặt trời mọc ở đằng tây.
Lúc ông Trương còn đang ngồi nghĩ chuyện cũ, trong lòng vui mừng vì sự thay đổi của Tiểu Trí thì ông lão bên kia đã mở miệng nói chuyện, hơn nữa
còn dùng từ tương đối khó nghe.
“Chiêu Đệ là vợ mày? Vợ của thằng ngu mà còn sợ ồn ào? Thằng ngu cũng không sợ, còn gả cho làm vợ mà lại
bảo sợ những thứ này? Mày đùa tao à?”
Chiêu Đệ nghe ông lão
trước mặt này cứ mở miệng ngậm miệng là thằng ngu thằng ngu để gọi Tiểu
Trí thì tay đặt bên người đã nắm chặt thành nắm đấm. Nhưng cô vẫn bắt
mình không được chen miệng vào. Cô muốn biết Tiểu Trí sẽ trả lời lại như thế nào. Mặc dù bây giờ cô thực sự rất ngứa tay, ngứa đến mức muốn trực tiếp thụi lên mặt ông lão này một quả mới hết được.
“Tiểu Trí
không phải thằng ngu. Tiểu Trí chỉ không thông minh chút thôi.