XtGem Forum catalog
Bá Nữ Khiêm Quân

Bá Nữ Khiêm Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324573

Bình chọn: 10.00/10/457 lượt.

cần đâu, nếu đói bụng mẹ và bác

Trần sẽ đi ăn cơm thôi.”

Trần Hiểu Quân buồn bã ỉu xìu ngồi xuống hừ lạnh: “Ngày đó

ba còn nói cái gì mà việc không nên làm thì đừng làm, bây giờ mình lại…, sau

này em không thèm nghe lời ba nữa.”

Trình Hiểu Quân lại nghe không được tự nhiên: “Quân Quân, em

đừng nói lung tung…”

“Em nói lung tung gì đâu!” Trần Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn trần

nhà tỏ vẻ không phục, “Bây giờ nhất định là ba đang ở trên đó làm chuyện không

nên làm.”

Trình Hiểu Quân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chỉ là thấy mẹ cùng

bác Trần hôn nhau thôi cũng không cần suy diễn nhiều như vậy chứ, cho dù là thế

thì cũng không cần phải nói ra mà: “Quân Quân, ăn cơm đi!” Trình Hiểu Quân giúp

Trần Hiểu Quân xới một chén cơm, “Em chắc là rất đói rồi, chúng ta ăn cơm đi.”

Trần Hiểu Quân hiện tại hoàn toàn không có tâm tình ăn cơm gục

xuống bàn nhìn Trình Hiểu Quân hỏi: “Anh nói ba…”

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân thật sự là không muốn nhắc đến

vấn đề này nữa, nếu không thì không biết đầu óc và cái miệng Quân Quân thì sẽ

nghĩ chuyện đi tới mức nào nữa, “Chúng ta ăn cơm đi, anh cũng đói rồi…”

“Anh đang nghĩ gì thế?” Trần Hiểu Quân cười nhìn Trình Hiểu

Quân, cái mặt quỷ đáng ghét đã có chút ửng hồng mà bản thân anh không thấy, cô

tiếp tục hỏi, “Có phải anh đang nghĩ tới chuyện ba và dì không?”

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cố ý dùng vẻ mặt và giọng điệu

nghiêm túc nói: “Chẳng qua là mẹ và bác Trần chỉ hôn một cái mà thôi, em đừng

nghĩ lung tung, ăn cơm đi!”

Trần Hiểu Quân phẫn nộ cúi đầu xuống cầm đũa ăn cơm nhưng

trong lòng không ngừng nhủ thầm: Hừ, cái tên quỷ đáng ghét này nhất định là

cũng nghĩ giống mình, còn làm bộ cái gì không biết! Anh cứ giả vờ đi, ăn thì

ăn, nếu không phải vì em cũng rất đói thì không để anh lảng sang chuyện khác

như vậy đâu?

Rốt cuộc hai người ăn bữa cơm này mà không nói gì thêm nữa,

mãi đến khi Trần Hiểu Quân đem thức ăn trên bàn càn quét chỉ còn thừa lại chút

xíu mới chịu kết thúc. Trần Hiểu Quân đổ người xuống ghế sa lon không muốn động

đậy, Trình Hiểu Quân sau khi dọn dẹp xong bát đũa liền rót một chén trà đưa cho

Trần Hiểu Quân: “Quân Quân, uống chén trà sẽ thoải mái chút đó!”

Trần Hiểu Quân cũng không hỏi là thứ gì liền nhận lấy uống một

hơi, bất kể là thứ gì quỷ đáng ghét đưa nhất định là muốn tốt cho mình. Trong

khoảng thời gian này cô có thể cảm nhận sâu sắc được là Trình Hiểu Quân đối với

cô luôn quan tâm và cẩn thận chăm sóc.

Trần Hiểu Quân uống trà xong cảm giác thật sự khá hơn mới hỏi

người ngồi ở bên cạnh: “Tối nay chúng ta làm sao bây giờ, em không muốn ngồi

xem mãi mấy cái chương trình TV chán ngắt này, nhưng mà bây giờ em còn chưa thể

về nhà được?”

Lại nữa, Trình Hiểu Quân thật muốn lấy cái công nghệ cao gì

đó mà ngăn những thứ ý nghĩ nhàm chán trong lòng của Trần Hiểu Quân lại, chẳng

qua là anh không có gan làm chuyện đó, chỉ có thể thỏa hiệp: “Quân Quân nếu đã

không muốn xem TV hay là tới thư phòng của anh đọc ít sách đi, bên trong có rất

nhiều sách mà em thích đó. Dù sao bây giờ cũng không thể về nhà.”

Sự chú ý của Trần Hiểu Quân quả nhiên bị đánh sang hướng

khác: “Thật không? Vậy em đi đọc sách đây!” Vừa nói vừa đứng dậy chạy vào trong

thư phòng.

Trình Hiểu Quân nhìn Trần Hiểu Quân đóng cửa lại cuối cùng

cũng thở ra một hơi, lấy tay đặt ở vị trí trái tim mình, tốt hơn nhiều rồi!

Xem TV một lát Trình Hiểu Quân cũng cảm thấy chán liền tắt

TV rồi trở về phòng mình, trong phòng còn có mấy quyển sách y đem từ bệnh viện

về, thế nên Trình Hiểu Quân cũng trở về phòng đọc sách. Không biết qua bao lâu

Trình Hiểu Quân đang chăm chú đọc sách chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đặt

sách xuống rồi ra mở cửa: “Không đọc nữa sao?” Nói xong anh mới chú ý tới sắc mặt

Trần Hiểu Quân có vẻ khác lạ, “Quân Quân, em làm sao vậy?”

Trần Hiểu Quân không nói tiếng nào bước vào phòng ngồi ở

trên giường nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân, tay cầm quyển nhật kí màu đen quơ

quơ trước mặt anh: “Chuyện này là thế nào?”

Trình Hiểu Quân nhìn chăm chú đến nỗi hô hấp dường như cũng

ngừng lại.

“Anh có muốn giải thích không?” Trần Hiểu Quân đem quyển nhật

kí ném lên bàn, ánh mắt sáng như đuốc, “Quỷ đáng ghét, hôm nay nếu anh không giải

thích rõ ràng thì đừng mong rời khỏi căn phòng này.”

“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân biết Quân Quân nhất định đã đọc

nội dung cuốn nhật ký, bằng không cô ấy nhất định sẽ không hỏi mình, cái này

cũng chỉ có thể trách mình không đem cuốn nhật ký giấu kỹ trong ngăn kéo,

“Không phải như em nghĩ đâu, nội dung cuốn nhật ký này là thật nhưng không phải

là anh muốn lừa gạt hay giấu giếm gì em mới làm vậy…”

“Còn nói không gạt em? Hồi năm nhất đại học anh đã biết chuyện

của ba và dì vậy mà cho tới bây giờ vẫn không nói với em, đây không phải là lừa

gạt thì là cái gì?” Trần Hiểu Quân rất tức giận, cô cứ tưởng mình chỉ là mới biết

chuyện này hơi trễ một chút thôi, ai ngờ một đêm lại là hơn ba năm, còn là do

mình ngoài ý muốn mới phát hiện ra, “Quỷ đáng ghét, thì ra anh còn là đồ lường

gạt, lừa em lâu như vậy! Nói, anh còn lừa em chuyện gì