
hoàn toàn không biết ý nghĩ
trong lòng Trần Hiểu Quân nên vội vàng xoay người Trần Hiểu Quân qua hỏi.
Trần Hiểu Quân đỏ bừng cả mặt, tức giận rống: “Quỷ đáng
ghét, cậu còn không buông ra, muốn đè tới khi nào nữa hả?”
Trình Hiểu Quân cuối cùng cũng bừng tỉnh, thì ra… Anh lập tức
buông tay chân ra: “Anh không cố ý…” Những lúc như thế này dù giải thích hay
che giấu cũng không khác nhau là mấy.
Trần Hiểu Quân giãn tay chân ra một cái: “Quả nhiên đàn ông
ai cũng có bản tính dê xồm!” Những lời này là Quách Tuyết đã nói lúc cô và Bành
Hạo chia tay, bây giờ nghĩ lại thấy đúng là có lý.
Trình Hiểu Quân sửng sốt nửa ngày mới hiểu đây là nói mình,
không khỏi tức giận, trực tiếp đứng dậy lại kéo ngược Trần Hiểu Quân ngã xuống
giường rồi đè lên không cho cô động đậy: “Anh là dê xồm? Quân Quân, người khác
thì có thể nói anh như vậy, nhưng mà… nhưng mà em, không có tư cách nói anh là
dê xồm!”
“Anh làm gì vậy?” Trần Hiểu Quân bị ánh mắt bốc lửa của
Trình Hiểu Quân hù cho giật mình, căng thảng kêu to: “Chúng ta còn chưa kết
hôn, không cho phép anh làm bậy!”
“Anh đã làm cái gì nào?” Trình Hiểu Quân dở khóc dở cười, đầu
óc đơn giản thì cũng tốt, nhưng thời điểm sử dụng thì không tốt chút nào, “Quân
Quân, nếu anh muốn làm gì thì đã làm từ lâu rồi, còn chờ đến bây giờ em nói
sao?” Trần Hiểu Quân cố ý nhấn rất mạnh vào chữ lâu.
Trần Hiểu Quân trong nháy mắt đỏ mặt, thẹn thùng! Cô đột
nhiên nhớ tới chuyện vẫn bị mình cố ý quên mất… Còn cái tên quỷ đáng ghét này lại
không chỉ một lần giúp mình… thay quần áo lúc mình bất tỉnh nhân sự. Lần đầu
tiên trong đời Trần Hiểu Quân muốn tìm một cái lỗ mà chui vào không ló ra nữa.
“Không trêu em nữa!” Trình Hiểu Quân cười buông Trần Hiểu
Quân ra rồi cùng thả người xuống giường: “Quân Quân, tốt nghiệp xong chúng ta kết
hôn đi!”
“Ai muốn kết hôn với anh!” Trần Hiểu Quân tức giận nói.
“Không kết hôn với anh?” Trình Hiểu Quân không ngần ngại Trần
Hiểu Quân nói lẫy, cười hài lòng nói, “Tiện nghi anh cũng chiếm rồi, người anh
cũng nhìn rồi, em không kết hôn với anh thì kết hôn ai?” Sau này Trần Hiểu Quân
là của Trình Hiểu Quân!
Cái giọng đắc ý của Trình Hiểu Quân làm Trần Hiểu Quân càng
thêm tức giận, nghiêng người qua bắt đầu một loạt bản lĩnh của cô, đánh… Hậu quả
hai người ầm ĩ đến nửa đêm, Trần Hiểu Quân lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, còn ngủ
trước khi Trình Hiểu Quân tự mình chắc chắn là đã nghe Trần Hiểu Quân nói: “Anh
phải yêu em! Yêu em cả đời!”
“Quân Quân, anh yêu em, cả đời cũng sẽ yêu em, chìu chuộng
em!” Trình Hiểu Quân ở bên tai hứa với Trần Hiểu Quân.
Có lẽ ngày mai trở thành người một nhà còn có thể ầm ĩ hơn
vui vẻ hơn, cuộc sống có lúc hòa thuận quá cũng cần có dự kích thích để hâm
nóng tình cảm…
[Nhật ký ngày…'> Anh, và em!
Hôm nay Quân Quân rốt cuộc cũng biết chuyện của mẹ và bác Trần,
điều khiến mình không ngờ được là Quân Quân hình như rất thích thấy mẹ và bác
Trần ở bên nhau, mình còn tưởng Quân Quân ít nhất phải mất một thời gian giận dỗi
mới có thể tiếp nhận chuyện này, nhưng mà như vậy vẫn tốt hơn!
Bởi vì mẹ và bác Trần, Quân Quân và mình cùng ở nhà mình ăn
cơm, nên cuối cùng mình cũng coi như là hiểu được vấn đề mà Quân Quân muốn hỏi
mà trực tiếp nói thẳng ra với cô ấy, Quân Quân học hành và xử sự vẫn luôn có
cái tật xấu này, mặc dù nó vừa rồi khiến mình vẫn rất khổ não nhưng bây giờ
nhìn Quân Quân ngủ lại chỉ cảm thấy đáng yêu và đau lòng. Cô ấy đối với mình, đối
với bác Trần, đối với người bên cạnh luôn ngang ngược và thẳng thắn, mặc dù đã
từng gây ra rất nhiều phiền toái nhưng mình biết cô ấy ngang ngược và thẳng thắn
cũng chỉ trong vòng dung túng của mình và bác ấy thôi. Tối nay mình mới hiểu,
có lẽ mình đã sớm biết Quân Quân thiếu cảm giác an toàn, cô hy vọng có người
quan tâm, có người thích, có người cho cô ấy sự ấm áp, cho nên mình mới có thể
vẫn dung túng cho Quân Quân ngang ngược. Không mặc quần áo đẹp, rất coi trọng
cô bạn Âm Âm, làm nũng với bác Trần và mẹ, bây giờ là để ý đến mình… Quân Quân
thật khiến mình không thể không yêu, muốn nắm cô ấy trong lòng bàn tay…
Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian này, bà vẫn tỉ mỉ chăm
sóc mình từ nhỏ đến lớn, cho dù mình đã vào lớp 11 cũng như lúc vào đại học
cũng đều khiến bà khổ sở vậy mà bà vẫn tha thứ cho mình, biết tình cảm của mình
đối với Quân Quân, mình rất biết ơn mẹ, loại biết ơn này là cả đời cũng không
thể nào hết.
Bác Trần thật sự là một người cha rất thương con, lúc nào
cũng suy nghĩ chu toàn cho Quân Quân, từ lúc mình biết Quân Quân tới nay đã cảm
thấy bác Trần rất thương Quân Quân, chăm sóc cho Quân Quân, thỏa mãn cũng như
giúp Quân Quân trong tất cả mọi chuyện, bất luận là cuộc sống hay là học tập,
thật sự là không chỗ nào không có, tính tình Quân Quân đại khái cũng là do bác
Trần dưỡng thành.
Nhìn gương mặt Quân Quân cười thoải mái mà ngủ, cái này sao
có thể coi như là công lao của một mình bác Trần đây, trong đó phần của mình
cũng rất nhiều ấy chứ. Có lẽ bác Trần từ lâu đã đoán ra cho nên ông mới không
phản đối chuyện mình ở bên Quân Qu