Polaroid
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323961

Bình chọn: 9.00/10/396 lượt.

đợi gì, ta không hiểu nổi đã chọc giận hắn thế nào, rõ ràng ta cảm thấy ta mới là người phải giận, tại sao bóng lưng hắn lại tức tối như thể? Như thể ta chọc giận hắn vậy! Bỏ, ta đến nhà bếp tìm đồ ăn.

Đi đến cửa, lại thấy Vân Châu đi đến từ phía đối diện. Giải quyết tiểu quận chúa nhanh vậy sao? Xem ra, có tình cảm đúng là không có gì trở ngại được.

Lòng ta từ từ cứng lại, vội vàng cúi đầu, không muốn để hắn nhìn ra thần sắc mất tự nhiên của ta.

Một hộp thức ăn đưa đến tầm mắt ta, ánh mắt của ta di chuyển từ ngón tay thon dài đến gương mặt tuấn tú, hắn như đóa sen nở trong khe suối nơi núi sâu, bóng trúc quét thềm, bụi trần chẳng chuyển, trăng xuyên đáy biển, nước không dấu vết. Mỗi lần thấy hắn, ta luôn có cảm giác không thể tiếp cận, mặc dù hắn đứng trước mặt ta, ta vẫn cảm thấy hắn như bất thực khói lửa nhân gian, nếu ta bất thực khói lửa nhân gian thì nhất định uể oải ỉu xìu, ví dụ như hiện tại, ta thấy bản thân tầm thường như một miếng đậu đũa lên men.

Ta nhận hộp đồ ăn, mừng rỡ đến cảm động. Các sư huynh Tiêu Dao môn đều biết ta không chịu được mùi rượu, nhưng chỉ có hắn nghĩ đến chuyện ta chưa ăn cơm, cố ý mang cơm cho ta. Có thể thấy ta gọi hắn ca ca mấy năm cũng có hiệu quả, lúc quan trọng còn nhớ tình cảm.

Ta về trong phòng, mở hộp thức ăn, một cái bánh bao, hai đĩa thức ăn.

Hắn rót chén nước, nhẹ nhàng đặt bên cạnh tay ta.

Ta nhìn chén nước, không biết tại sao mắt lại nhòe lệ. Ta cảm thấy thật thỏa mãn, mặc dù là một nha đầu không giáo dục, không rõ lai lịch, không cha không mẹ, nhưng có sư phụ thương ta, có nhiều sư huynh quan tâm như vậy, ta còn muốn gì nữa chứ. So với nha hoàn bên cạnh tiểu quận chúa, ta nên niệm A Di Đà Phật cả ngày. Nghĩ tới đây, tâm trạng ta tốt hơn nhiều.

“Tiểu Mạt, tính Ngọc Dao hơi ghê gớm, muội đừng nóng giận.”

“Ngọc Dao là ai? Tiểu quận chúa sao?”

Hắn gật đầu, lòng ta đau xót, bọn họ gọi tên nhau thân mật làm sao, hẳn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau?

Vân Châu thấp giọng nói: “Ta quen cô ấy từ nhỏ.”

Quả nhiên! Ta vùi đầu gặm bánh bao, nói: “Ca ca, muội thấy hình như cô ta thích huynh.”

Vân Châu lập tức đỏ mặt. Xem ra, bị ta đoán trúng rồi.

Hắn làm bộ rót trà, quay mặt đi. Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy hắn đỏ mặt, lòng rung động khác thường.

Ta do dự một chút, thấp giọng nói: “Ca ca, muội thấy… cô ta không hợp với huynh.” Sau khi nói lời này, ta thấp thỏm không thôi, dường như ta nói thế vì ích kỷ cá nhân, thật ra nếu tạm bỏ qua chuyện ta từng thích Vân Châu thì ta thật sự nghĩ thế. Ta thấy tiểu quận chúa xinh đẹp thì xinh đẹp, cao quý thì cao quý, nhưng có chút tầm thường, tính tình cũng xấu, thật sự không phải lương phối của Vân Châu.

Vân Châu im lặng nhìn ta, chậm rãi hỏi: “Thật sao?”

Ta đứng trên lập trường phi thường khách quan công bằng chính trực thận trọng gật đầu, lại hung hăng cắn một miếng bánh bao, nói: “Ca ca, nếu huynh cưới cô ta, nhất định sẽ bị bắt nạt.”

Hắn cúi đầu mím môi nói: “Vậy muội thấy ai mới thích hợp?” Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn ta chăm chú, ánh mắt lấp lánh như sao băng vụt lóe qua bầu trời. Ta ngây ngốc, coi như ta đói đến hôn mê, hoa mắt đi.

Ta giãy dụa ra khỏi ánh mắt hắn, lại gượng gạo khống chế ý nghĩ ích kỷ cá nhân, thận trọng nói: “Tối nay muội sẽ nói cho huynh. Tối nay, huynh chờ muội bên cầu cạnh Bồng Lai Các.”

Hắn kinh ngạc nhìn ta, không nói đến, cũng không nói không đến. Ánh mắt trong và sâu như nước, trong nháy mắt, tim ta cứ nổi lên rồi lại chìm xuống, tâm lý đấu tranh.

Bỏ? Không nỡ?

Ta kinh ngạc nhìn hắn, không nỡ sao.

Dường như thời gian dừng lại ở thời khắc ánh mắt ta và hắn gặp nhau. Đáng tiếc, một khoảnh khắc chẳng phải thiên trường địa cửu, sau khoảnh khắc này, thành xa lạ hay bên nhau mãi mãi? Ta tự biết tất là vế trước.

Ta hít một hơi, kiên định nói: “Tối nay huynh bận sao? Rốt cuộc huynh có tới hay không?”

Mắt hắn chợt lóe, thấp giọng nói một chữ “được”, vội vã đứng lên, ra khỏi phòng.

Ta nhìn bóng lưng hắn, miệng đắng ngắt, miếng bánh bao trong miệng mãi không nuốt được.

Tối nay, rốt cuộc ta thực hiện tâm nguyện, tự mình mai mối cho hắn.

Miếng bánh bao trong miệng ta chẳng còn thấy mùi vị gì

Đột nhiên, cửa kẹt một tiếng nhỏ, ta tưởng Vân Châu quay lại, quay đầu nhìn, ngạc nhiên khiến bánh bao chui xuống họng.

Giang Thần chắp tay sau lưng ung dung vào phòng, thấy hộp thức ăn trên bàn ta, khẽ nhíu mày: “Ăn rồi sao?”

Ta nuốt nước bọt cho trôi miếng bánh bao, gật đầu nói: “Vâng, Vân sư huynh mang đồ ăn đến cho muội.”

Hắn a một tiếng, lấy từ sau lưng một gói giấy dầu, lại mở gói lấy ra một con cá. Hắn quơ quơ con cá, thở dài nói: “Xem ra con cá này chỉ có thể … đem đi cho mèo.”

Ta nhìn con cá kia, ngượng ngùng nói: “Hay là… cho muội đi?”

Hắn nhìn ta, khóe môi khẽ mím, ta biết hắn đang nhịn cười, vì vậy yên tâm, xem ra, hôm nay được ăn cá nướng rồi, nghĩ đến đây, ta lại thấy lưỡi có cảm giác trở lại.

Hắn bọc con cá lại: “Ra sau núi đi, đừng để người khác nhìn thấy, bất kính với Viễn Chiếu đại sư.”

“Vâng.”

Ta vui sướng thỏa mãn đi theo hắn, đến bên bờ suối sau núi, hắn làm sạch