Polaroid
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324014

Bình chọn: 9.5.00/10/401 lượt.

con cá, sau đó bắt đầu nhóm lửa, chẳng mấy chốc đã xong.

Ta tha thiết mong chờ nhìn con cá, cười tít mắt nói: “Không phải vừa rồi huynh nói không nướng cá cho muội sao, sao giờ lại đổi ý?”

Hắn hừ một tiếng: “Lúc nãy ta tức giận, giờ hết giận.”

Ta gật đầu: “Tính tình tiểu quận chúa đúng là không tốt, nhưng dù gì huynh cũng là đàn ông, nên nhường cô ta một chút.”

Hắn nhìn ta một chút, nhíu mày nói: “Ta không tức giận cô ta.”

“Vậy huynh tức giận ai?”

“Muội!”

“Muội? Tại sao?”

Hắn muốn nói lại thôi, nheo mắt nhìn ta, như một con mèo đói nhìn cá. Lòng ta chợt sợ hãi, thật sự không hiểu tại sao hắn lại tức giận ta.

Hắn nheo mắt cười cười: “Khi muội thấy tiểu quận chúa và Vân Châu nói chuyện, hình như rất mất hứng.”

Lòng ta cả kinh, biểu hiện của ta rõ ràng vậy sao? Ta ngượng ngùng nói: “Tiểu quận chúa thích Vân sư huynh, muội cảm thấy hai người họ không thích hợp.”

Hắn lại cười cười: “Vậy muội thấy ai thích hợp? Muội sao?”

Sao ta lại cảm thấy nụ cười của hắn có chút nham hiểm? Đặc biệt hai chữ “muội sao”, như thể nghiến răng mà nói, gió lạnh vù vù.

Ta hắng giọng vội nói: “Tất nhiên muội không xứng với hắn. Muội thấy Thủy Mộ Vân cô nương rất thích hợp, hệt như tiên nữ.”

Hắn a một tiếng, nụ cười tươi sáng càng lúc càng rõ ràng: “Thật ra, tiểu Mạt muội tốt hơn bất cứ ai khác. Ngày đó ta nói hoa nhài cắm bãi phân trâu, không phải nói Vân Châu không tốt. Nếu hắn là một khối ngọc, thì là khối ngọc đã mài dũa tỉ mỉ, muội là khối ngọc thô thiên nhiên chưa mài dũa. Gia tộc quyền thế như hắn người người hằn học, còn muội tự tại giản đơn.”

Ta lập tức bị câu này của hắn cảm động, ta chưa từng nghĩ trong mắt hắn ta lại là một khối ngọc thô!

“Giang Thần, cám ơn huynh, huynh thật tốt.”

Hắn liếc mắt nhìn ta, thở dài: “Tiểu Mạt, muội thật là người không có lương tâm.”

“Muội không có lương tâm thế nào?”

Hắn dở khóc dở cười nói: “Tại sao, muội giới thiệu cho Vân Châu cô nương như tiên nữ, mà lại tìm cho ta Dạ Xoa?”

Thì ra hắn bực bội vì chuyện này sao!

Ta cười ra tiếng: “Giang Thần huynh thật hẹp hòi, tính tình huynh như thế, Dạ Xoa cô nương mới khống chế được huynh.”

Hắn đưa con cá đã nướng chín cho ta, ngoài sém trong mềm, thơm lừng nức mũi, ta vui mừng hoan hỉ nhận, cười không mở được mắt.

Ta vừa mới cắn một miếng, đột nhiên thấy Giang Thần hỏi: “Như muội… liệu có tính là Dạ Xoa?”

Ta suýt thì hóc xương, vội nói: “Tất nhiên không phải, tiểu quận chúa mới đúng.” Vừa rồi hắn còn khen ta là ngọc thô, sao đảo mắt đã thành Dạ Xoa? Xem ra lời khen của hắn rất không đáng tin.

Ta nói xong câu đó, đột nhiên nảy ra một linh cảm. Tiểu quận chúa và hắn, hình như rất xứng đôi. Tiểu quận chúa đáo để ghê gớm, hắn thì không sợ quyền thế. Hai người này nếu thành đôi, cuộc sống tương lai thật muôn màu muôn vẻ, sôi nổi ngất trời.

Lòng ta dâng tràn cảm xúc, hưng phấn hỏi: “Giang Thần, huynh thấy tiểu quận chúa thế nào?”

Mặt hắn sa sầm, đứng phắt dậy, cười lạnh vài tiếng, trừng mắt với ta.

“Muội đúng là không có lương tâm nhất thế gian.” Hắn tung chưởng dập lửa, phẩy tay áo bỏ đi.

Ta kinh ngạc đứng đó, ngượng ngùng cảm giác bản thân nêu lên tối kiến. Cúi đầu nhìn con cá nướng trong tay, lập tức thấy bản thân thật không có lương tâm, thật sự không nên tác hợp quận chúa với hắn.

Ta vội vàng đuổi theo, trước kia hắn bị ta chọc giận vô số lần, mỗi lần hắn phẩy tay áo bỏ đi ta đều trơ mắt nhìn, hôm nay là lần đầu tiên đuổi theo hắn.

“Giang Thần, vừa rồi muội nói bậy.”

Hắn vẫn đi nhưng đã chậm hơn nhiều.

Ta lại rảo chân thêm mấy bước, nói: “Giang Thần, huynh đừng nóng giận được không?”

Hắn dừng bước, chắp tay nhìn mấy đám mây lững lờ nơi ngọn núi xa xăm, ung dung nói: “Sớm muộn gì ta cũng bị muội làm cho tức chết.”

Ta căng thẳng, vội nói: “Ý của huynh là, sau này muội nên cách xa huynh một chút?”

Hắn chống tay lên trán, làm như đau đầu dữ dội, một hồi lâu sau mới tức giận cất giọng rồi lại uể oải nói: “Tiểu Mạt, ta hận không thể ăn muội.”

Ta bị dọa hoảng sợ, vội vàng lùi lại một bước, hôm nay thật đen đủi, gót chân vấp phải tảng đá, ta ngã người về phía sau. Ta đang định xoay người, không ngờ Giang Thần duỗi tay, đỡ ta vào lòng.

Ta vừa mở mắt, liền đối diện với đôi mắt sáng ngời của hắn, hắn nhìn ta sâu kín, bích tuyền thanh phong cũng chẳng sánh nổi ánh mắt hắn lúc này.

Ta ngây ngốc, suýt nữa quên ra khỏi vòng tay hắn.

Hắn mím môi, rõ ràng ta thấy yết hầu hắn giật giật, là nuốt nước bọt hay nuốt câu nói nào? Hắn chậm rãi cúi đầu, ta đột nhiên nhận ra hắn quá gần ta, gần đến mức ta có thể thấy phản chiếu của bản thân trong mắt hắn, ta vội vàng lùi lại một bước, lắp bắp: “Huynh làm gì vậy?”

Hắn hít một hơi dài: “Trên mép muội có xương cá.” Giọng hắn hơi khàn, như thể hóc xương.

Ta lau mồm nhưng chẳng thấy gì, đang muốn hỏi hắn, đã thấy hắn dùng khinh công vượt qua con suối nhỏ, đi về phía Sơn Âm biệt viện.

Giữa trưa, ta lại chạy đến viện bên cạnh tiếp tục thăm dò Thủy Mộ Vân. Tán gẫu một hồi, ta mới được biết thì ra Thủy Mộ Vân là Nhị tiểu thư của Giang Nam Thủy Doanh Xã. Giang Nam Thủy Doanh Xã là chưởng quản vậ