
ọi, ta nhất thời trốn tránh không kịp, bước tới thi lễ: “Quận chúa, chào buổi tối.”
Cô ta sửng sốt một phen, hừ một tiếng: “Lại là ngươi, thậm thà thậm thụt làm cái gì?”
“Quận chúa, buổi sáng là ta và sư huynh không đúng, sư phụ bảo ta tới xin lỗi quận chúa.”
“Không thèm.”
“Sư huynh của ta tự thấy nghiệp chướng nặng nề, không dám tới nhận lỗi với Quận chúa, ta… ta thay hắn xin lỗi quận chúa.” Ta nói lung tung nhằm câu giờ.
Tiểu quận chúa lại hừ một tiếng: “Nếu không phải nể mặt Tử Chiêu… hừ.”
Cô ta nói với nha hoàn đi sau: “Ánh Hồng, còn không đi mau, lần chần cái gì?”
Hai nhà hoàn lập tức cầm đèn lồng đi trước soi đường, hai nha hoàn khác đi sau hộ giá.
Xem ra cô ta quyết tâm đến Trúc Trí viện gặp Vân Châu. Ta âm thầm lo âu, trán vã mồ hôi.
Đến cửa Trúc Trí viện, ta rảo bước: “Tiểu quận chúa, trong viện đều là các sư huynh, hôm nay trời nóng, ta sợ bọn họ quần áo không chỉnh tề, để ta đi vào gọi Vân sư huynh ra.”
Tiểu quận chúa do dự một chút rồi dừng bước.
Ta vào viện, chạy thẳng tới phòng ngủ của Giang Thần.
“Giang Thần, huynh mau ra đây, nhanh một chút.”
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Giang Thần đứng trước cửa, nhìn thấy ta hơi ngẩn ra: “Muội tìm ta có việc sao?”
Giọng hắn vào buổi tối luôn có vẻ rất tha thiết tình ý, như thể cảnh đêm che giấu cho sự bướng bỉnh tùy ý của hắn, lắng đọng sự êm dịu ôn hòa nho nhã, khiêm nhường như ngọc.
Ta vội vàng bối rối mà nói: “Giang Thần, tiểu quận chúa đến.”
“Thì sao, muội muốn tác hợp cho ta?”
Ta vừa nghe giọng hắn có vẻ không vui, vội nói: “Tiểu quận chúa đến tìm Vân Châu, Vân Châu có trong phòng không.”
Hắn chán nản cho ta một câu “Liên quan gì đến ta”.
Ta lau mồ hôi nói: “Muội dàn xếp cho Vân Châu và Thủy cô nương viện bên cạnh gặp nhau, nếu huynh có thể giữ chân tiểu quận chúa nửa canh giờ, sau này muội sẽ hậu tạ.”
Hắn a một tiếng, lười biếng hỏi: “Hậu tạ cái gì?”
“Hậu tạ gì cũng được.”
Hắn lập tức lấy lại tinh thần: “Muội đã nói, không được đổi ý.”
“Không đổi ý, mau lên mau lên.”
Ta đưa mắt nhìn Giang Thần đi ra ngoài, thở phào một cái.
Giang Thần mồm mép linh hoạt, chỉ cần hắn lên tiếng, câu giờ chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hắn đã không muốn mở miệng thì moi một chữ cũng bất khả thì.
Ta cảm thấy, chỉ cần hắn và tiểu quận chúa nói chuyện nửa canh giờ, nói không chừng Vân Châu và Thủy Mộ Vân vừa gặp đã hai bên phải lòng, hẹn ước bên nhau. Ta là con gái nhìn Thủy cô nương còn rơi nước miếng đừng nói Vân Châu là đàn ông, hắn lúc này, haizzz, ta chua chát ngồi ở cửa phòng Giang Thần, ngẩng đầu nhìn trăng.
Đột nhiên, ngoài cửa viện có tiếng hét chói tai, như tiếng con gái.
Suy nghĩ miên man lập tức bị tiếng hét kia đập tan, ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Đến cửa viện, ta vừa nhìn liền toát mồ hôi lạnh.
Giang Thần, hắn hắn… điểm huyệt tiểu quận chúa.
Tiểu quận chúa ngã oặt vào lòng nha hoàn, không thể động đậy. Dưới ánh đèn, mặt tiểu quận chúa đỏ rực như đèn lồng.
Giang Thần nói với nha hoàn kia: “Nếu hét ta điểm huyệt cả ngươi.”
Bọn nha hoàn gật đầu liên tục, không dám lên tiếng.
Ta xông ra, vội la lên: “Giang Thần huynh làm gì vậy, định mưu phản sao?”
Đây là quận chúa mà, cô ta và chúng ta là quan hệ quân thần. Tiểu tử này muốn đặt Tiêu Dao môn vào núi đao biển lửa, từ nay không còn tiêu dao sao? Ta hận không thể cho hắn biết thế nào là lợi hại.
Hắn xoa tay, cười nói: “Tiểu Mạt, không phải muội bảo ta giữ chân cô ta sao? Thế này có hài lòng không?”
Hắn hại chết ta rồi! Ta có ý đó sao? Ta vốn bảo hắn dùng mồm mép tâng bốc tiểu quận chúa câu giờ cho ta, cho Vân Châu chút thời gian.
Giờ thì hay rồi, tiểu quận chúa vừa nghe hắn nói thế liền trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như muốn cắn chết ta. Mà Giang Thần lại khoanh tay đứng một bên, vừa phóng khoáng vừa tiêu dao. Ta muốn cắn chết hắn.
Ta lay lay cánh tay của hắn: “Nhanh giải huyệt cho quận chúa.”
Hắn chậm rãi nói: “Còn chưa được nửa canh giờ, không phải muội muốn giữ chân cô ta nửa canh giờ sao?”
Ta đá hắn một cái, quát: “Nhanh lên!”
Giang Thần duỗi tay giải huyệt cho quận chúa. Tiểu quận chúa tung chưởng, Ngũ Chỉ Sơn đập thẳng vào Giang Thần.
Ta ngơ ngác nhìn Ngũ Chỉ Sơn của tiểu quận chúa, đột nhiên nghĩ Giang Thần đúng là cầm tinh con khỉ.
Thật đáng tiếc, Ngũ Chỉ Sơn bị chặn lại giữa đường. Giang Thần chỉ dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp cổ tay cô ta, dùng chiêu thứ nhất trong tiểu cầm nã thủ của bổn môn, Hai Tay Đập Ruồi.
“Ta đâu phải đầy tớ của ngươi mà muốn đánh là đánh.” Giang Thần vặn cổ tay cô ta xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
Tiểu quận chúa thở phì phò như ếch, chỉ thiếu nước nhảy tới.
Ta vội vàng nói: “Giang Thần, huynh xin lỗi Quận chúa đi, vừa rồi huynh sai rồi, sao có thể xuống tay với quận chúa?”
“Là cô ta nói năng lỗ mãng với ta trước.”
Ta cũng đoán thế, nhất định là Giang Thần đến nói chuyện với tiểu quận chúa, tiểu quận chúa vênh váo lên mặt, vẫn nhớ thù lúc sáng, hai người lời qua tiếng lại, rồi thành xung đột vũ lực.
Giang Thần căn bản không có ý định xin lỗi, vỗ tay định chạy lấy người. Được, sau này đừng mong ta kỳ vọng hay gửi gắm gì huynh. Coi như ta đã n