
uá tuấn tú, tương lai nhất định không thiếu người theo đuổi, có điều, với tính tình lạnh lùng đấy, hoa thấy hoa tàn. Đặc biệt là hoa đào, vốn cần gió xuân mới nở, Vân sư huynh nhà ta thì chẳng khác gì gió mùa đông bắc, vì thế khuyết điểm này cũng khó mà tính là khuyết điểm.
Nghĩ đến đây, ta có chút phiền muộn, u buồn thở dài nói: “Haizzz, lần sau, muội sẽ tìm một người xấu xí, chắc sẽ được làm ‘đóa hoa nhài’.”
Giang thần chau mày, hỏi: “Muội không thích đàn ông tuấn tú sao?”
Ta thở dài sâu kín: “Không thích, tuấn tú sẽ gặp nhiều rắc rối. Muội ghét nhất là tranh giành với người khác.”
Giang Thần nhìn ta một chút, xoay người rời đi. Ta ngây ngốc, mỗi lần nói đến cao trào, hắn đều quay lưng bỏ đi, mười lần thì cả mười bị ta chọc tức, ta cẩn thận xem xét bóng lưng của hắn, quả nhiên lại đầy vẻ tức tối. Sáng hôm sau, Vũ Hiên Viện náo nhiệt phi phàm. Hào kiệt các nơi chuyện trò vui vẻ hòa đồng, căn bản không giống lời đồn giang hồ hiểm ác. Từ khi Viễn Chiếu đại sư đức cao vọng trọng được mọi người bầu làm minh chủ võ lâm, đại hội võ lâm đã nhiều năm không cử hành. Chuyện trong giang hồ, lão nhân gia xử lý công bằng không thiên vị, có tình có lý, ai nấy đều kính trọng ngưỡng mộ. Vì thế sinh nhật của lão nhân gia náo nhiệt long trọng không thua gì đại hội võ lâm.
Sảnh lớn, mọi người lần lượt tặng lễ tỏ tâm ý, Viễn Chiếu đại sư cười ha hả chắp tay nói: “Mọi người thật khách sáo. Lão hủ vốn muốn mượn sinh nhật mời mọi người tụ họp đông vui một lần, mọi người còn mang lễ vật đến thế này thật khiến lão hủ ngại ngùng.”
Một vị của Vô Nhai phái lập tức lên tiếng: “Viễn Chiếu đại sư không thể nói vậy, dù lão nhân gia người có không phải minh chủ, vãn bối chúng ta cũng phải hiếu kính tỏ tâm ý. Mọi người nói đúng không?” Lập tức có tiếng người lao xao tán thành.
Tiểu vương gia phủ Hoài An cười nói: “Mấy năm nay, giang hồ gió êm sóng lặng, Viễn Chiếu đại sư đã tốn không ít tâm lực.”
“Đúng thế đúng thế.” Mọi người lại tán thành lao xao.
Ta nhìn xung quanh tiểu vương gia, tại sao không thấy tiểu quận chúa? Kỳ lạ, chẳng lẽ đi rồi? Ta vốn đang háo hức được chiêm ngưỡng phong thái cốt cách của tiểu thư khuê các quý tộc hậu duệ hoàng gia trong truyền thuyết mà, thật là tiếc nuối.
Chỉ chốc lát sau, tiệc rượu được dọn ra, mọi người ngồi xuống theo thứ tự. Tiểu vương gia ngồi bên cạnh Viễn Chiếu đại sư, hắn mặc trường bào gấm màu vàng nhạt, giữa một đám hào kiệt mặc toàn màu đen, xanh đậm, màu tro, hắn như một đóa hoa cúc giữa bụi gai xù xì, hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn mềm mại.
Bởi vì Viễn Chiếu đại sư là cư sĩ tu hành tại gia, khách mời lại có phái Thiếu Lâm và Võ Đang, vì thế các món ăn bầy lên đều là món chay. Nhưng tụ hội thế này, người trong giang hồ lấy rượu làm vui, vì vậy Viễn Chiếu đại sư lại linh động một lần, làm tiệc có rượu. Vừa mở bình mùi rượu đã say sưa, chúng hào kiệt thoải mái chè chén.
Ta trời sinh yếu ớt, đặc biệt nhạy cảm với mùi rượu, vừa ngửi liền đau đầu, vì vậy lặng lẽ xin phép sư phụ, sau đó lui trước.
Trong vườn cảnh xuân quyến rũ, hoa nở rực rỡ, bướm ong vờn quanh. Ta đi dọc theo hành lang chậm rãi đi về Trúc Trí Viện.
Khi đi ngang qua hoa viên của Bồng Lai Các, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lảnh lót.
Ta đưa mắt nhìn qua, thấy trong Bồng Lai Các có một cô nương trẻ tuổi đang ngồi, khí chất cao quý, xiêm y lộng lẫy, có điều đang bực tức nên vẻ mặt hơi dữ dằn. Sau lưng cô ấy có hai nha hoàn đang đứng, trước mặt là một nha hoàn đang quỳ. Khí thế đó, lẽ nào cô ấy là tiểu quận chúa? Viễn Chiếu đại sư cố ý sắp xếp cô ấy dùng cơm riêng ở đây, không cần chung đụng với quần hùng, lão nhân gia đúng là suy nghĩ chu đáo.
Nha hoàn đang quỳ vừa khóc nức nở vừa nói: “Quận chúa bớt giận, nô tỳ đã đi xem, trong nhà bếp thật sự không có món mặn nào.”
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không biết xuống núi mua sao? Thứ đồ ăn cho thỏ này ta ăn thế nào được?”
Choang một tiếng, tất cả bát đĩa trên bàn bị hất hết xuống đất, thức ăn nước canh hắt hết lên người nha hoàn kia.
Ta cau mày than thở, tính tình tiểu quận chúa có thể miêu tả thế này: ớt chỉ thiên chấm ớt chưng trộn tinh dầu mù tạt.
“Quận chúa bớt giận, nô tỳ đi ngay.”
“Trong vòng một khắc mà không về ta lấy mạng ngươi!”
Nha hoàn kia liều mạng dập đầu: “Quận chúa tha mạng. Xin quận chúa cho thêm chút thời gian, nô tỳ sợ không thể quay về trong một khắc được.”
Tiểu quận chúa nhấc chân đá, giận dữ quát lên: “Nha đầu chết tiệt! Còn không đi mau!”
Ta không thể trơ mắt đứng nhìn nữa, quận chúa này ghê gớm quá. Xuống núi rồi còn đi mua đồ ăn, có là chim cũng phải bay mất một khắc.
Ta rảo bước về phía đấy lên tiếng: “Quận chúa, với khoảng cách từ đây xuống chân núi, có là khinh công thượng thừa cũng mất nửa canh giờ cả đi lẫn về. Cô bé này chỉ là một nha hoàn, cô có trói cô bé lại, thả lăn xuống chân núi cũng mất nửa canh giờ.”
Nếu cô ấy không phải quận chúa, ta sẽ giáo huấn một phen. Nhưng nghĩ đến thân phận của cô ấy, ta sẽ nhẫn nại chút để không gây phiền phức cho sư phụ, ta cố gắng nhẫn nhịn, nói giọng vui tươi, tỏ vẻ hiền lành khiêm tốn, nhưng chỉ l