Insane
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324040

Bình chọn: 9.00/10/404 lượt.

n tải đường thủy của Giang Nam, giàu không phải nói. Thật môn đăng hộ đối với Vân Châu. Tính tình lời lẽ của cô ấy dịu dàng nhẹ nhàng, so với tiểu quận chúa tốt hơn một trăm lần, nói thế nào, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Vân Châu nhảy vào hố lửa.

Ta hẹn cô ấy cùng tản bộ sau bữa cơm chiều, Thủy Mộ Vân nhận lời rất nhanh.

Ra khỏi Liên Hoa Viện, ta âm thầm bội phục bản thân, có thể khách quan công bằng chính trực như thế, tỉnh táo siêu thoát giật dây bắc cầu cho Vân Châu.

Buổi tối, ta ăn cơm xong sang viện bên cạnh, người mở cửa đúng là Thủy Mộ Vân.

Dưới ánh đèn, bộ xiêm y hồng nhạt của cô ấy khẽ phất phơ trong gió đêm, như một đóa hoa sen, hoạt bát nhu mì kín đáo, động lòng người. Ta nhìn một chút áo khoác tiêu dao trên người mình, thở dài sâu kín một hơi, quả nhiên, người cần đối lập. Tiêu Dao môn chỉ có ta và Tiểu Hà Bao, không có mỹ nữ làm gương để học tập, ta đây mới nhất thời ăn mặc cẩu thả, còn từng nghĩ nhúng chàm Vân Châu, giờ nhớ lại thật hổ thẹn.

Ta cười hỏi: “Mộ Vân tỷ tỷ, chúng ta đi dạo hậu hoa viên một chút đi?”

Cô ấy thản nhiên cười một tiếng: “Được.”

Ta và cô ấy đi hoa viên sau Bồng Lai Các, vào đình ngồi đối diện, trò chuyện vui vẻ. Thủy Mộ Vân nói cười duyên dáng, dáng người thướt tha, phảng phất hương thơm, mỗi cử chỉ đều yểu điệu thục nữ quý phái cao sang, so với ta khi lơ ngơ khi trợn mắt thật một trời một vực. Chỉ có cô gái dịu dàng xinh đẹp thế này mới xứng với Vân Châu. Nha đầu không giáo dục không rõ lai lịch như ta, thật sự không nên vọng tưởng.

Gió đêm mát lạnh, hương hoa sâu kín, thấy trăng lên, ta nghĩ chắc đã tới lúc, liền dẫn Thủy Mộ Vân đi tới cầu đá sau Bồng Lai Các. Từ xa, ta đã thấy một bóng người đứng trên cầu, dưới ánh trăng, dáng vẻ chi lan ngọc thụ đấy tựa như thần tiên.

Lòng ta nhói lên, thật không đành lòng. Nếu hắn có tình cảm với ta thì tốt biết bao, đáng tiếc, ta không tốt, không xứng với hắn. Thôi, hãy quên tình cảm này, tác thành cho người khác là tác thành cho mình, ta nghĩ thông suốt, hạ quyết tâm đi tới.

Ta nói khẽ với Thủy Mộ Vân: “Người đứng trên cầu hình như là sư huynh của muội, chúng ta qua chào đi.”

Thủy Mộ Vân gật đầu, cùng ta đi lên cầu.

Ta ngập ngừng cười gọi Vân Châu: “Ca ca.”

Hắn thản nhiên đứng đó, ta nội lực kém cỏi, không nhìn ra ánh mắt của hắn. Nhưng với nội lực của hắn, muốn nhìn rõ Thủy Mộ Vân thật như trò trẻ con! Ta tự tin ánh mắt mình không tồi, người chọn được cũng xuất chúng, huống hồ, ngắm hoa dưới đèn, ngắm mỹ nhân dưới trăng, từ xưa đã là chuyện phong nhã bậc nhất. “Ngọn liễu mảnh trăng trong, hoàng hôn người hẹn ước”, cảnh thế này mà nguyệt lão lại là ta. (Sinh Tra Tử – Đêm Nguyên Tiêu – Âu Dương Tu)

Ta kéo Thủy Mộ Vân giới thiệu với Vân Châu: “Ca ca, đây là Thủy cô nương của Viễn Sơn phái, cô ấy tên Mộ Vân, quả là duyên phận!”

Thủy Mộ Vân thấp giọng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì… sư huynh nhà ta họ Vân.”

Thủy Mộ Vân lập tức cúi mặt. Chắc là xấu hổ đỏ mặt, haizzz, giờ phút này ta cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của nội lực không cao, ta chăm chú quan sát vẻ mặt hai người, đặc biệt là Vân Châu, đáng tiếc, ánh trăng mờ ảo, ta chẳng thể thấy rõ ràng.

Hai người, một lạnh nhạt không lên tiếng, một cúi đầu cũng không lên tiếng. Ta đứng ở giữa, trong lúc nhất thời không biết mở lời thế nào cho không khí vui vẻ, lần đầu tiên trong đời làm Hồng Nương, ta không có kinh nghiệm, thời gian vội vàng, chuẩn bị cũng không đầy đủ, không khí càng lúc càng tẻ nhạt, ta lại đột nhiên hắt hơi.

Cái hắt xì này thật tốt, kịp thời cho ta linh cảm. Ta vội nói: “Thủy cô nương, tỷ ở chỗ này chờ muội một phen, muội hơi lạnh về khoác thêm áo.”

Ta vội đi khỏi cầu, kiên quyết ra về.

Đi tới Bồng Lai Các, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người đứng trên cầu, mông lung thanh nhã như một bức tranh.

Lòng ta nhói lên, đau nhức nhối. Lúc này ta mới biết, thì ra, nghĩ là một chuyện, có làm được hay không là một chuyện khác.

Quên tình cảm này, quên tình cảm này, lòng ngẫm lại, ngoài miệng nói tác thành, đến khi thật sự hành động đứng là không nỡ, bảo sao, đừng trì hoãn cũng đừng vứt bỏ yêu thương, bảo quên tình cảm thật như lăng trì trái tim.

Ta hít vào một hơi dài, hạ quyết tâm rời đi. Bước chân có phần hụt hẫng, lòng thầm ngơ ngẩn, như thể trời hạ cơn mưa tuyết, phủ một màu trắng tinh lên hồng trần náo nhiệt.

Ta đi không mục đích dọc theo hậu hoa viên, tinh thần hoảng hốt, lơ đãng đến một nơi đèn đuốc sáng trưng.

Chỉ nghe tiếng tiểu quận chúa truyền ra: “Chỗ quỷ quái này, nếu không phải đến gặp Tử Chiêu, muội cóc thèm đến, trời vừa tối là chả còn gì ra hồn, chỗ nào cũng tối tăm như mực.”

Thì ra đây là chỗ tiểu quận chúa và tiểu vương gia ngụ lại, bảo sao đèn đuốc sáng hơn bình thường.

“Muội muội, đâu phải ta bắt muội tới, là muội đòi đi theo. Chịu khó đi, ngày mai trở về.”

“Muội đi tìm Tử Chiêu.”

Ta vừa nghe tiểu quận chúa nói muốn đi tìm Vân Châu liền hốt hoảng. Khó khăn lắm mới dàn xếp cho hai người gặp riêng, giờ phải làm sao? Cửa vừa mở, tiểu quận chúa dẫn theo mấy nha hoàn đi ra.

Đèn lồng đỏ treo cao chiếu r