Insane
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324060

Bình chọn: 10.00/10/406 lượt.

à mặt nóng áp mông lạnh thôi.

Cô ta lạnh lùng lườm ta, hừ rồi nói: “Ngươi là ai? Mà nhúng mũi vào việc của người khác!”

Ta nhẫn nhịn, cười hai tiếng thi lễ: “Ta là đệ tử Tiêu Dao môn.”

Cô ta cười lạnh liếc ta: “Tiêu Dao môn lại có đệ tử như ngươi sao? Bộ dạng của ngươi cách hai chữ Tiêu Dao quá xa.”

Ta gật đầu cười theo: “Quận chúa nói rất đúng, tiểu nhân không tiêu dao chút nào, cùng lắm chỉ là lang thang, ha ha.” Ta vốn rất hài hước mà.

Dường như việc ta hạ mình khiến cô ấy hài lòng, không lớn tiếng với ta nữa, quay lại đá nha hoàn kia một cái, lạnh lùng nói: “Còn không đi mau.”

Tiểu nha hoàn nửa mặt trắng bệch, nửa mặt bị đá nên đỏ lừ, cúi đầu run rẩy. Ta nhìn mà lòng khó chịu, mỗi lần nhìn thấy tiểu cô nương thân thế cơ khổ bị ức hiếp, ta không khỏi liên tưởng đến hoàn cảnh bản thân, không nhịn được mà ra tay. Tiểu Hà Bao cũng được ta cứu như vậy. Nhưng thân phận của “ác bá” ức hiếp tiểu nha hoàn này không tầm thường, ta phải nhẫn nại, dùng trí tuệ.

Ta cười nịnh bợ: “Quận chúa, hay để ta kiếm cho cô một con gà rừng, gà rừng nướng đặc biệt thơm ngon.”

Cô ta nhướng mày, có vẻ động lòng.

Ta lại nói tiếp: “Quận chúa, quanh đây toàn người miền núi, có xuống chân núi cũng chẳng kiếm được món gì tử tế, còn tốn thời gian. Sư huynh của ta rất thạo nướng gà rừng, cô chờ một lát, ta đi gọi hắn đến.”

Mặt cô ta có vẻ hòa hoãn hơn: “Vậy ngươi đi nhanh đi.”

Ta lập tức quay về chỗ tiệc, len lén kéo Giang Thần đi. Hắn đã uống tương đối, càng thêm phong lưu phóng khoáng, thật là sắc như mỹ ngọc, mắt như sóng xuân, càng thu hút, càng ưa nhìn.

Ta vội nói: “Mau đi săn một con gà rừng, rồi muội sẽ đa tạ huynh!”

Hắn cười một tiếng: “Để làm gì? Muội muốn ăn sao?”

Ta không còn thời gian kể tỉ mỉ, vội nói: “Vâng, nhanh đi, chuẩn bị xong mang đến hoa viên sau Bồng Lai Các tìm muội.”

Ta quay đầu trở lại Bồng Lai Các, lo lắng không biết tiểu quận chúa có trút giận lên nha hoàn kia không.

Đến Bồng Lai các, nha hoàn kia vẫn đang quỳ trên đất, quét dọn mảnh vỡ và thức ăn. Cô ấy dùng tay trần nhặt mảnh vỡ, tiều tụy như lá cây, không biết tại sao ta nhìn mà xót xa, hốc mắt ướt nhòe. Nếu không phải ta may mắn được sư phụ nuôi dạy, chỉ sợ cũng sẽ lưu lạc đến tình cảnh này?

Hai nha hoàn khác đang quạt cho tiểu quận chúa, cô ta nôn nóng hỏi: “Lúc nào mới có?”

Ta vội nói: “Nhanh thôi nhanh thôi.”

Ta rất tin tưởng vào sự nhanh nhẹn của Giang Thần, ta từng nói, thi thoảng mới cảm nhận được ưu điểm của hắn một lần, trên cơ bản là những lúc hắn làm thịt thú rừng cho ta ăn. Nhưng hắn cũng lười, vì thế mấy tháng mới làm cho ta một lần. Vì thế ta nói nửa năm mới cảm động một lần trên cơ bản là chính xác, không hề sai.

Chỉ chốc lát sau đã thấy Giang Thần đi tới, tay cầm một túi tiền, sao nhanh vậy nhỉ? Ta cũng thấy cái túi tiền kia không giống cất giấu gà rừng?

Giang Thần thấy trong Bồng Lai Các có người khác, dường như mất hứng.

Ta vội vàng tiến tới cười hì hì: “Nhanh thỉnh an quận chúa. Quận chúa không quen ăn chay, muốn ăn món mặn, muội đã tiến cử huynh với quận chúa.”

Hắn run lên, ánh mắt lạnh ngắt, liếc ta một lượt, tiến lên hai bước miễn cưỡng chắp tay: “Thỉnh an quận chúa.”

Tiểu quận chúa vừa thấy hắn thái độ liền dịu đi, mày cũng bớt nhíu. Haizzz, sắc đẹp của Giang sư huynh quả là đánh đâu thắng đó. Ta chợt nghĩ, nếu bên cạnh tiểu quận chúa có thêm mấy mỹ nam tử như Giang sư huynh và Vân sư huynh thì chắc cô ta sẽ dễ tính hơn nhiều.

Tiểu quận chúa đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi là đầu bếp?”

Haizzz, cả giọng nói cũng khác hẳn lúc mắng mỏ nha hoàn, dịu dàng nhẹ nhàng còn mềm mỏng.

Đầu bếp! Giang Thần vốn đã không vui mặt lại tối tăm thêm. Ta không nhịn được cười ra tiếng, vội nói: “Hắn là sư huynh của ta, gà rừng hắn nướng thật sự là mỹ vị nhân gian. Giang Thần huynh nhanh một chút, quận chúa đói bụng.”

Giang Thần lạnh lùng nghiêm mặt liếc mắt nhìn ta, lại nhìn tiểu nha hoàn đang dọn mảnh vỡ và thức ăn, nói với tiểu quận chúa: “Nếu quận chúa tới để chúc thọ Viễn Chiếu đại sư, thì nên biết Viễn Chiếu đại sư là cư sĩ, vốn ăn chay. Quận chúa không quen được đồ ăn thức uống ở đây thì nên quay về ngay lập tức, thật sự không nên sát sinh ăn mặn trong nhà Viễn Chiếu đại sư, làm thế thật chẳng có chút thành ý chúc thọ nào.”

Tiểu quận chúa biến sắc, ta cũng biến sắc, hận không thể vo viên những lời Giang Thần vừa nói ấn trở lại mồm hắn.

Quả nhiên, tiểu quận chúa nổi giận! Cô ấy giơ ngón tay ngọc, bực tức mà nói: “Ngươi… ngươi thật to gan.”

Dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần của cô ta chỉ được chốc lát liền lộ nguyên hình, xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sắc đẹp trước mặt cũng không tác động được.

Giang Thần chắp tay: “Tại hạ không dám, cáo từ.” Dứt lời, hắn phẩy tay áo, xoay người bỏ đi, ba phần phóng khoáng bảy phần bướng bỉnh.

Hắn cũng giận rồi. Ta vốn không thích thị phi, một mực giữ hoà khí ước gì thiên hạ thái bình. Nhưng, cả hai vị trước mắt đều không ai kém ai, kỳ phùng địch thủ khiến tình huống tụt dốc, ta chợt vã mồ hôi lạnh.

Giang Thần vừa nhấc chân định bỏ đi. Ta vội vàng đuổi kịp, kéo tay hắn thấp g