
tiểu nha đầu này đang mạnh miệng nhưng đã mềm lòng.
“Hảo, ta
đây hôm nay không chết, ngày mai không chết, thời điểm nàng ở bên ta thì ta sẽ không chết……” Đôi mắt đen sâu của Đinh Thuần chuyên chú ngắm
nàng, hắn từ từ nói, cười đến thập phần ôn nhu. “Nàng cả đời ở lại bên
cạnh ta, ta có thể cả đời bất tử.”
Nhâm Phóng
Ưu chưa gặp qua được ai cùng nàng nói quá như vậy, ánh mắt nóng cháy như vậy, hại ngực nàng không hiểu sao nóng lên, mặt càng đỏ, chỉ có thể cúi thấp đầu nhìn xuống đất, quyết tâm giấu đi những gợn sóng trong lòng.
“Ngươi nghĩ đến kiếp sai đi, ai cùng với ngươi đến cả đời.” Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người, lại đến bên dòng suối nhẹ tẩy chỗ góc áo dính đầy vết máu.
“Còn có thể là ai, đương nhiên chỉ có nàng.” Đinh Thuần nhìn bóng dáng của nàng,
biết nàng thẹn thùng. Lại bởi vì không thể chính mắt nhìn thấy nàng đỏ
bừng mặt mà thậm chí thật cảm thấy tiếc hận.
“Không nghĩ tới ‘Thiên hạ đệ nhất thần bộ’ công phu không được tốt lắm, nhưng công
phu miệng lưỡi đùa giỡn cô nương thật ra đứng số một, số hai.” Nàng trào phúng mắng hắn hai câu.
“Cho nên
nàng hiện tại thừa nhận nàng là một cô nương?” Đinh Thuần đáp trả lại
câu nói trước kia của nàng, nhìn mặt nàng ửng đỏ, ý cười bên môi hắn
càng sâu.
Nhâm Phóng Ưu vừa tức vừa giận, tay chống thắt lưng trừng mắt nhìn hắn.
“Có tin ta
đánh ngươi bất tỉnh hay không?” Nàng buông lời đe dọa, mang theo một
mảnh vải sạch sẽ mềm mại trở lại, tính trả thù trên vết thương kia mà
nàng rắc thuốc băng bó lại hơi nặng tay, nàng vừa lòng nhìn thấy hắn
nhíu đôi lông mày rậm. “Đau chết ngươi cũng là cái chủ ý không tồi.”
Đinh Thuần cười gượng hai tiếng, nha đầu này thật là tàn nhẫn.
“Hảo hảo
hảo, ta quản cái miệng hình như của mình, không nói.” Hắn làm bộ khâu
chính môi mình, dùng hành động tỏ vẻ hắn thật sự sẽ an tĩnh.
“Thế này còn kém khá nhiều.” Nhâm Phóng Ưu khẽ nhếch mày vì cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong.
Chẳng qua
nàng đắc ý quá sớm, nam nhân này tuy rằng ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt
lại càng thêm lửa nóng, ánh mắt ám muội, không kiêng nể gì nhìn chằm
chằm mặt của nàng, môi của nàng, không chút nào che dấu ánh mắt chăm chú đối với nàng.
Đôi mắt
nhuộm màu lửa mang theo sự chăm chú, tầm mắt hắn dừng trên mặt nàng
dường như lan truyền độ nóng, nàng ngượng nàng nghịu, hắn càng làm cho
nàng không được tự nhiên thêm.
“Trên mũi
của ta có gì sao?” Phiền lòng nhịn không được bởi cái nhìn chăm chú của
hắn, nàng tâm hoảng ý loạn muốn ngăn trở lại ánh mắt chằm chằm đầy ý đồ
kia.
Thấy hai má nàng đỏ bừng càng thêm diễm lệ, Đinh Thuần nghĩ cố gắng nhịn xuống nụ
cười bên môi. Chỉ là hắn đang rất đắc ý, mà ý cười liên tục nảy lên,
tích lũy trong lồng ngực lên đến tận họng.
“Không cho
phép!” Nhâm Phóng Ưu có thể nhìn đến đôi môi tái nhợt của hắn hơi hơi
run run, nàng cắn môi, ý đồ muốn uy hiếp hắn. “Ngươi mà cười, ta nhất
định sẽ giết ngươi! Ta nhất định giết ngươi!”
Thật sự, Đinh Thuần thật sự rất muốn sống sót.
Chỉ là khi
đó lời nàng càng làm hắn không ngừng muốn cười to lên, hắn rốt cuộc vô
lực ngăn cản. Nụ cười kìm nén trong nháy mắt chuyển thành tiếng cười
cuồn cuộn, tiếp theo hắn còn ngửa đầu cười to ra tiếng, cho dù có hơi
động đến miệng vết thương sau lưng làm cho đôi mày rậm của hắn lại hơi
nhăn lại, tiếng cười cũng thủy chung không ngừng.
“Đinh Thuần!”
Thanh âm buồn bực của Nhâm Phóng Ưu không ngừng quanh quẩn giữa núi rừng.Đêm đã
khuya, thời tiết chuyển lạnh, Đinh Thuần nghiêng người nằm trên thảm lá
to dày khá mềm mại, bởi vì chất độc trong người tra tấn nhưng rốt cục
hắn cũng đã nặng nề ngủ.
Nhâm Phóng
Ưu tựa vào một bên vách núi đá, không dám ngủ say, chỉ là nhắm hờ rồi
chợp mắt trong chốc lát, chờ công hiệu của loại phấn mịn trắng kia tan
dần đi.
Vài canh giờ trôi qua, nàng cảm giác được thể lực đang khôi phục, lại sinh long hoạt hổ lên.
Một trận
gió lạnh thổi qua, nàng mặc một thân áo đơn sau khi nội lực khôi phục
hơn thì dần dần có thể chống cự cái rét lạnh, nàng trợn to mắt xem xét
tình trạng Đinh Thuần.
Tuy rằng đã dùng thuốc giải độc làm chậm lại tốc độ độc tính xâm nhập khắp cơ thể
hắn, hiển nhiên lại chẳng hoàn toàn kê đơn đúng thuốc, thể lực cùng tinh thần hắn tựa hồ không có chuyển biến tốt. Máu đỏ trên miệng vết thương
biến thành đen, làm cho nàng không thể yên lòng.
Nàng dời
bước đi đến bên người hắn, đầu tiên là kiểm tra vết thương sau lưng hắn, khi vô tình chạm đến da thịt trên lưng hắn, ngoài ý muốn phát hiện
nhiệt độ cơ thể hắn cực kỳ lạnh, sắc mặt nàng trầm xuống.
Nghĩ đến
kịch độc quấy phá ở trong cơ thể, hơn nữa bị gió đêm thấm lạnh, nhiệt độ cơ thể hắn mới có thể giống như người bị băng đá cực hàn vây quanh……
Nhìn đôi
môi hắn tái nhợt hơi thâm đen, trong lòng nàng biết không thể cứ để tình huống tiếp tục chuyển biến xấu hơn được, nàng trước tiên duy trì lại
nhiệt độ cơ thể hắn đến khi bình minh mới được.
Chính là
tuy rằng đã đốt củi lửa lại không có thể làm cho cơ thể hắn ấm lên,
trước mắt duy nhất có thể giúp hắn duy trì nhiệt độ cơ thể cũng chỉ có…… Chính nàng