
i vì trước mặt Trịnh Tuyết Thành, cô giống như một con hổ yếu ớt, bởi vì sức mạnh của cô đã bị kẻ khác lấn át rồi.
Rất nhiều lần cô muốn đuổi cái gã Trịnh Tuyết Thành khốn kiếp ấy đi, nhưng
cái gã đàn ông dùng ham muốn cuồng nhiệt và món lưỡi vịt om đầy hấp dẫn
để mê hoặc cô thực sự khiến cho cô đau đầu. Nhưng nghĩ đến thành tích
của mình bấy lâu nay thì tất cả đều là: đám đàn ông tự bỏ cô mà đi.
- Thôi được rồi, để cho Trịnh Tuyết Thành tự mình cuốn xéo đi!
Trịnh Tuyết Thành sao có thể tự mình cuốn xéo được? Bữa tối và đàn bà miễn phí, làm sao anh ta có thể bỏ qua?
Chính là bởi vì cô quá tốt đối với anh ta, tất cả đều rất thoải mái, cần quan tâm có quan tâm, cần thấu hiểu có thấu hiểu, cần tư thế có tư thế, cần
dâm đãng có dâm đãng. Vì vậy cái ngày Trịnh Tuyết Thành tự cuốn xéo ít
nhất vẫn còn đến hai năm nữa.
Nhưng Giang Yến Ni không thể phí
hoài hai năm nữa. Trước đây cô đã phí mất mấy năm trời với mấy gã đàn
ông, thế nhưng cô chẳng thu lại được bất cứ thứ gì.
Thế nhưng hôm nay, chờ đợi Trịnh Tuyết Thành không phải là một người đàn bà nóng bỏng mà là một câu hỏi:
- Anh có lấy em không? Thẩm Anh Nam quyết
định sẽ đầu tư. Cô nói chỉ dựa vào chút ít tiền lương thì sớm muộn gì
cũng chết đói chứ đừng nói đến chuyện mua nhà.
Phương hướng đầu
tư của Thẩm Anh Nam chính là tiệm lẩu của Tưởng Đại Bình. Ý của cô là,
mở rộng cửa hàng của Tưởng Đại Bình từ tám bàn ra thành mười bàn.
Thế nhưng Thẩm Anh Nam chỉ có 70 nghìn tệ, bởi vì cô chính là mặt trái của
giáo trình giáo dục phụ nữ hiện đại, là một bà cô kì quái, một người bị
chồng phản bội mà vẫn ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Phương
pháp duy nhất là đi tìm Tề Cường, cho dù có phải dùng phương pháp gì thì cô cũng nhất định phải đòi lại phần tài sản thuộc về mình. Thẩm Anh Nam nhủ thầm trong lòng là 180 nghìn tệ.
Giang Yến Ni biết chuyện
này chắc chắn sẽ nhảy dựng lên cho xem. Bởi vì với tình trạng kinh tế
như hiện nay của Tề Cường, đừng nói là 180 nghìn, có đòi đến 280 nghìn,
380 nghìn tệ cũng chẳng thành vấn đề.
Thế nhưng Thẩm Anh Nam chỉ
cần 180 nghìn tệ. Cô nghĩ, Tề Cường cũng phải sống, biết đâu anh ta còn
phải sinh con, cô không thể bức ép người khác quá đáng như vậy được.
Cô đã nhắm vào cửa hàng lẩu của Tưởng Đại Bình, lúc rảnh rỗi thường ngồi
vào vị trí của bà chủ cửa hàng, trong lòng thầm nhẩm tính.
Còn về chuyện làm thế nào để tìm Tề Cường đòi tiền, cô đã đi hỏi một vài người trong giới luật sư. Bọn họ đều nói ban đầu lúc li hôn, Thẩm Anh Nam đã
kí tên vào đơn li hôn, chứng tỏ là cô đã từ bỏ quyền phân chia tài sản.
Nói thế nào đi nữa thì bọn họ cũng yêu nhau sau khi tốt nghiệp đại học.
Cô là người đàn bà đầu tiên của Tề Cường, trong khi Tề Cường lại không
phải là người đàn ông đầu tiên trong đời cô. Tề Cường năm đó đã nói:
“Cái anh quan tâm là con người em chứ không phải cái màng mỏng ấy”.
Lũ đàn ông đáng chết! Thẩm Anh Nam hoàn toàn không hay biết rằng, hóa ra
những thứ mà đàn ông quan tâm lại thay đổi nhanh như vậy. Lúc anh ta
nghèo hèn, cái cần quan tâm thì anh ta không quan tâm, khi anh ta giàu
có rồi, cái không đáng quan tâm anh ta lại quan tâm.
Tưởng Đại Bình tỏ thái độ thận trọng đối với kế hoạch đầu tư của Thẩm Anh Nam. Anh ta nói:
- Anh từ xưa đến nay chỉ có tám bàn, nay bỗng dưng tăng lên mười bàn, vậy khách ở đâu ra?
Tưởng Đại Bình đúng là khiến cho Thẩm Anh Nam phải khinh thường, anh ta nhát
gan đến khủng khiếp, chẳng trách mà làm ăn không phất lên được.
***
Thẩm Anh Nam có một “vũ khí giết người”. Thẩm Anh Nam chưa bao giờ nhắc đến
“vũ khí” này trong suốt bốn năm chung sống với Tề Cường, do vậy Tề Cường thậm chí còn nghĩ rằng Thẩm Anh Nam đã quên nó rồi.
Đó là một câu chuyện, một câu chuyện có liên quan đến cái xe máy.
Lúc đó Tề Cường còn là một thiếu niên làm chân lon ton ở quê nhà, thích
nhất là lái chiếc xe máy của chú Tư đi chơi, lái thật nhanh, thật nhanh. Nói theo cách của Tề Cường có nghĩa là “tận hưởng cái cảm giác thích
thú khi bay lượn”.
Vào buổi chiều một ngày nọ, Tề Cường quả nhiên bay lên thật. Chiếc xe máy mất lái va vào một thứ gì đó ở bên đường,
sau đó cái “thứ gì đó” ấy ngã phịch xuống đường, còn Tề Cường cũng vì
bóp phanh theo quán tính mà bị bay về phía trước mũi xe, ngã nhào ra mặt đất.
Đến khi anh ta ngồi dậy mới phát hiện ra rằng “cái gì đó”
mà xe máy của anh đâm vào chính là một người, anh ta chính là Đại Tử,
người trong thôn, một con ma men không thể sống một ngày mà không có
rượu.
Trong cơn say mơ màng, Đại Tử đã bị Tề Cường đâm gãy một
chân. Đại Tử lúc trước là một thanh niên, lại đã tìm được đối tượng,
chuẩn bị đến cuối năm sẽ lấy vợ. Thế nhưng đột nhiên Đại Tử trở nên tàn
phế, đương nhiên chẳng ai chịu lấy anh ta nữa. Vì thế Đại Tử càng hay
uống rượu, nhưng vì chân bị tàn phế nên không làm được việc nặng, chẳng
kiếm được tiền uống rượu, thế là anh ta liền mang con dao chọc tiết lợn
đi khắp thôn trộm, cướp.
Năm Tề Cường thi đỗ vào đại học, Đại Tử vì cướp bóc mà bị phạt bảy năm tù.
Đại Tử mặc dù thích uống rượu nhưng anh ta có nghề thợ gạch,